Câu Chuyện Tình Cũ Rích
Chương 2 : Bạn tốt
Ngày đăng: 03:52 19/04/20
Dường như Hoắc Thời An nhìn tôi một chút, lại dường như là không phải.
Ánh sáng trong phòng hơi mờ tối, tôi không dám chắc nữa.
Nhưng tôi có thể xác định một điều, hắn không muốn trả lời tôi bằng bốn từ “Đã lâu không gặp”.
Hắn không muốn để ý tới tôi.
Dường như những thứ thời gian có thể làm phai mờ nhiều hơn tôi tưởng tượng thì phải?
Mọi người đều biết tôi và Hoắc Thời An là bạn thân, hai đứa lớn lên cùng nhau, chỉ thiếu điều xỏ chung một quần, cho rằng chúng tôi gặp lại sau năm năm xa cách, tuy không nước mắt lưng tròng, nhưng cũng nên ôm ấp nhau một chút.
Dù có không khóc, cũng không ôm, thì cũng không đến nỗi không chào hỏi lấy một lời, mặc kệ nhau như vậy chứ.
Đại minh tinh vẫn luôn hòa nhã với bạn học cũ, thế mà lại vênh váo trước mặt bạn thân à?
Giờ xảy ra tình huống này, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Bầu không khí vốn náo nhiệt rõ ràng lắng xuống hẳn.
Lớp trưởng nói với mọi người, “Thôi mình uống rượu đi, để hai bạn Phương Hoài và Hoắc Thời An ôn lại chuyện xưa.”
Hoắc Thời An lạnh nhạt lên tiếng, “Không cần.”
Điếu thuốc tôi vừa đưa lên miệng run lên, một nhúm tàn thuốc rơi xuống.
Ánh mắt của các bạn học cũ lia vèo vèo về phía tôi, nụ cười trên gương mặt tôi dần trở nên gượng gạo, vẻ mặt dường như sắp suy sụp.
Mọi người lúc thì nhìn tôi, lúc lại nhìn sang Hoắc Thời An, con ngươi đảo tới đảo lui.
Tôi lúng túng rời đường nhìn khỏi đôi mắt hắn, đặt cốc rượu xuống nói, “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Cái cớ vụng về mà lại cũ rích.
Bởi vậy nên tôi gần như rời đi trong ánh mắt thương hại của các bạn học cũ.
Tôi ra khỏi phòng bao, từ từ bước xuyên qua hành lang, đứng trước cửa kính nhìn màn đêm của thành phố này.
Chẳng bao lâu, phía sau vang lên những tiếng bước chân, từ xa tới gần, rồi dừng lại sau lưng tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, là Hoắc Thời An.
Tôi đưa điếu thuốc lên đến miệng, vừa mới ngậm vào, bên trái vang lên tiếng hét chói tai, “A –”
Điếu thuốc thứ hai trong đêm nay lại rơi xuống.
“………..”
“Hoắc Thời An! Là Hoắc Thời An thật đó! Aaaaaaaaaa!”
Không biết vì sao lại xuất hiện một nhóm các bạn trẻ, nhìn bộ dạng dường như là vừa mới ra khỏi thang máy, tới liên hoan.
May mắn gặp được đại minh tinh sống sờ sờ, vừa la hét vừa kêu ầm ĩ, cứ như cắn phải thuốc kích thích, mất khống chế hoàn toàn.
Người chỉ xuất hiện trên tivi nay đứng ngay trước mặt, giấc mơ trở thành sự thật, khó tránh khỏi kích động, tôi cũng có thể hiểu được, nhưng vấn đề là, đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh tượng này, còn đáng sợ hơn lúc ở trong phòng riêng nhiều.
Tôi không nhặt được điếu thuốc, đứng đần ra tại chỗ.
Hoắc Thời An có vẻ đã quen với cảnh tượng hỗn loạn như vậy, hắn thong thả đội mũ lưỡi trai lên, sửa lại vành mũ, vẫy tay với nhóm người kia.
Tiếng hét lại càng thêm chói tai, tiếng thét khiến hành lang như muốn sụp xuống, trần nhà như bị thốc tung lên.
Mi mắt tôi rướn lên nhìn quanh, muốn bỏ chạy.
Tuần sau tôi bắt đầu giảng dạy ở đại học A.
Nhất định trong trường có rất nhiều fan của Hoắc Thời An, tôi không thể cùng xuất hiện với hắn trên mạng được.
Đến khi hoàn hồn lại, tôi phát hiện thế mà mình không bỏ chạy, chỉ núp đằng sau lưng Hoắc Thời An.
Làm cái quái gì vậy? Tôi phỉ nhổ mình trong lòng.
Hoắc Thời An quay lưng về phía tôi, không biết vẻ mặt hắn thế nào, tôi nghe thấy hắn gọi điện thoại, không nói gì nhiều, chỉ báo số tầng.
Rất nhanh, tôi thấy quản lý dẫn theo bảo vệ hoảng loạn chạy lên, cố gắng tách ra một con đường cho chúng tôi.
Vừa vào thang máy, tôi hoảng hồn, đôi chân như nhũn ra, thở hổn ha hổn hển.
Không biết Hoắc Thời An lên cơn gì, hắn đè thấp giọng, gầm lên với tôi, “Cậu có thể yên tĩnh được không hả?”
Tôi đần mặt chẳng hiểu mô tê gì, hình như nãy giờ tôi có ho he tiếng nào đâu?