Câu Chuyện Tình Cũ Rích
Chương 3 : Tôi không chiều hắn
Ngày đăng: 03:52 19/04/20
Sau khi về nước tôi không mua phương tiện giao thông, cũng không tính tới chuyện đó.
Trường học cung cấp chỗ ở cho giảng viên, không cần phải mua xe.
Tối nay tôi bắt xe bus tới, cả dọc đường dừng lại hai mươi mấy trạm, ngồi ê cả mông.
Không phải tôi muốn tiết kiệm tiền, do nửa tiếng không bắt được chiếc xe nào, lại vừa khéo có xe bus đi tới đây, liền móc lấy hai xu ngồi xe.
Tôi còn chưa kịp tải phần mềm bắt xe trong nước về, chẳng nhớ ra.
Trong vòng một tuần, còn chẳng đủ để sắp xếp lại những dòng ký ức ngổn ngang theo thành phố ùa về, đâu thể nghĩ tới những chuyện khác.
Thang máy tiếp tục đi xuống tầng dưới.
Tôi nhìn các con số không ngừng đếm ngược, trong lòng thầm nghĩ lát nữa phải bắt xe về, hy vọng có thể bắt được, trên đỉnh đầu vang lên giọng Hoắc Thời An, hắn đang nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia hình như là người quản lý của hắn, chỉ nghe giọng thôi cũng biết nhất định đối phương đang nổi đóa.
Tôi đoán quản lý và phòng làm việc của Hoắc Thời An không đồng ý cho hắn tới đây, giờ danh tiếng của hắn quá lớn, một đống paparazi mất ăn mất ngủ theo đuổi, truy tìm hành tung của hắn, muốn tìm một tin giật gân.
Chỉ cần mấy tin vớ vẩn thôi, cũng đủ để đưa hắn lên hot search chỉ trong một giờ.
Chuyện tối nay, chỉ e cả phòng làm việc của hắn sẽ phải làm việc suốt đêm, không biết bao nhiêu người phải thức đêm vì hắn, tức giận âu cũng là lẽ thường.
Tôi liếc nhìn Hoắc Thời An qua khóe mắt, trong lòng hơi buồn bực, rõ ràng trước khi xuất ngoại tôi và hắn cao gần bằng nhau, thế mà sau khi về nước hắn lại cao hơn tôi cả nửa cái đầu.
Là do tôi lớn quá chậm, hay do hắn ăn phải chất kích thích tăng trưởng?
Cửa thang máy mở ra, tôi đi thẳng ra ngoài, đi về phía cánh cửa.
Hoắc Thời An cúp máy, sải bước đuổi theo tôi, trưng bản mặt cứng nhắc, mặt không cảm xúc nói muốn ôn chuyện với tôi.
Tôi không nể mặt hắn, không chiều hắn giống như trước đây, giọng điệu như gây sự, “Nói không cần cơ mà?”
Vẻ mặt Hoắc Thời An như bị người ta tống băng ngập miệng, nhăn nhó cả lại, sau đó lại giãn ra trong nháy mắt, còn nở nụ cười bạn tốt với tôi, “Bây giờ cần.”
Tôi liếc mắt nhìn hắn một cái, tên bệnh.
Hai đứa tôi không đi được bao xa, không biết có một anh mập từ đâu đi tới, gào lên với Hoắc Thời An, “Thời An, khẩu trang cậu đâu?”
Hoắc Thời An sửng sốt một chút, sau đó liền gắt gỏng khẽ chửi thề một tiếng, “Đệch!”
Lúc bấy giờ tôi mới phát hiện, từ lúc hắn đi ra tới bây giờ, vẫn luôn cầm khẩu trang trong tay, mà quên đeo.
Hoắc Thời An khoanh tay, không lên tiếng, như một pho tượng Phật.
Tôi hỏi hắn, “Muốn ăn gì? Mì Dương Xuân nhé?”
Hắn mở to mắt nhìn tôi, không nói ăn, cũng không nói không ăn.
Tôi có cảm giác như ngồi trước mặt mình đây là thiếu niên mặc đồng phục xanh lam, để mái tóc ngắn cũn năm nào.
Hoắc Thời An như nhìn ra được gì đó trong đôi mắt tôi, gập đầu ngón tay gõ xuống mặt bàn, vẻ như đang nói, nhìn đủ chưa hả?
Tôi bình tĩnh lại, nói với bà chủ, “Hai bát mì Dương Xuân ạ.”
Bà chủ không đi ngay, lấy cái ghế dưới gầm bàn ra, ngồi xuống nói chuyện với tôi, thi thoảng ánh mắt lại lướt qua Hoắc Thời An.
Khí chất mạnh mẽ, ăn mặc gây chú ý, lại không chịu cho nhìn thấy mặt, thật khiến người ta tò mò, tôi thấy bộ dạng bà chủ như vậy, rất muốn kéo cái khẩu trang trên mặt Hoắc Thời An xuống.
Tôi tán gẫu với bà chủ một lúc, liếm liếm môi, uể oải nói, “Cô ơi, cô đi nấu mì trước đi, tối nay cháu còn chưa ăn đâu.”
“Ôi xem trí nhớ cô này, đợi một lát, một lát là xong.”
Bà chủ vội vã cầm thực đơn đi.
Hoắc Thời An nhìn tôi rồi kéo vành mũ thấp xuống, vẻ mặt ẩn hoàn toàn trong bóng tối, cả người lạnh như băng.
Tôi lấy điện thoại ra lướt weibo, vừa liếc mắt liền thấy Hoắc Thời An, quả nhiên hắn đã đứng đầu hot search.
Top lưu lượng lại kết hợp với ekip chuyên nghiệp, tôi chậc lưỡi, hiệu suất phòng làm việc của Hoắc Thời An cao dễ sợ.
Giờ mới biết ghê gớm thế nào, họ nghĩ ra sách lược thuận theo dòng nước, làm một thiết lập không quên tình xưa nghĩa cũ cho hắn.
Tôi không ấn vào hot search, lướt xem các tin tức khác.
Chẳng mấy chốc mì được bưng lên, hương vị mê người.
Tôi cầm lấy đôi đũa dùng một lần, gõ cộc cọc lên mặt bàn.
Đây là thói quen từ nhỏ đến lớn của tôi, bị tôi mang ra nước ngoài, lại theo tôi trở về nước.
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Hoắc Thời An nhìn tôi mấy giây, chế giễu tôi, “Càng lớn càng tệ, còn tưởng mình mới mười tám à?”
Tôi thấy hắn gảy hành trong bát mì ra ngoài, động tác ghét bỏ giống hệt ngày xưa, liền đáp trả lại, “Chứ không phải như nhau cả à?”
Dứt lời, cả tôi và hắn đều sửng sốt.