Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 22 :

Ngày đăng: 03:52 19/04/20


Tôi đứng sau lưng Hoắc Thời An, tim đập như trống nổi.



Cặp mắt của Tần Diễn đã xem qua quá nhiều chuyện tình trai, lúc này tình cảnh bày ra ngay trước mắt anh ta, anh ta không thể không nhận thấy điều gì.



Không thể, tôi buồn bực thở hắt, trước mắt chỉ có thể án binh bất động, gặp chiêu đỡ chiêu.



Đúng là Tần Diễn nhìn ra được rồi.



Hai hôm trước anh ta lướt web xem được bốn bức ảnh chụp tốt nghiệp, từ mẫu giáo, tiểu học, cấp hai, cho tới cấp ba.



Nhóm người bên trong thay rồi lại đổi, chỉ có hai cậu bé vẫn không đổi, hơn nữa còn đứng cạnh bên nhau.



Từ trẻ con cho tới thiếu niên, lại lên tới thanh niên, vẫn cạnh nhau như vậy.



Một cậu bé cười tươi rói như đóa hoa nở rộ, một cậu bé mặt lạnh lùng không đổi.



Hai người một nóng một lạnh.



Tần Diễn kết hợp ba tin tức, cùng nhau lớn lên, tốt nghiệp đường ai nấy đi, sau khi ra nước ngoài mấy năm rồi lại trùng phùng, liền biết tình huống giữa hai cậu bạn nhỏ thế nào, đang kẹt ở đâu.



Thế nhưng, trước mắt những chuyện này không quan trọng, quan trọng là anh phải đi vệ sinh.



Anh cũng không muốn lớn đùng như vậy rồi còn tè dầm.



“Cậu bạn nhỏ.”



Tần Diễn đi tới, nhìn đóa hoa nhỏ được bảo vệ phía sau, cất chất giọng đầy từ tính, “Lát nữa chúng ta uống trà tán gẫu, nhé?”



Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Hoắc Thời An liền tìm đường chết mà nhảy ra, “Xin lỗi, chắc là cậu ấy không uống trà với anh được rồi, chúng tôi đang chuẩn bị ra về.”



Tần Diễn kéo dài giọng không rõ thái độ, “Thế à……”



Tôi nghe mà căng thẳng, cảm giác trong miệng anh ta có thể bắn ra thuốc nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra, nổ chết tôi và Hoắc Thời An.



Thế là tôi lập tức ngăn chặn câu chuyện, “Để hôm nào đi.”



“Cũng được.” Tần Diễn cười lên, bộ dạng trưởng bối dễ thân dễ gần, “Cậu cho anh số điện thoại cũng được, khi nào có thời gian chúng ta hẹn.”



Tôi đọc số điện thoại ra dưới ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Hoắc Thời An.



Tần Diễn quay dãy số, điện thoại của tôi liền đổ chuông.



“Đúng là một cậu bạn thành thật.” Tần Diễn làm như không phát hiện ra bầu không khí có gì đó bất thường, anh ta nở nụ cười ám muội nhìn tôi, “Đúng kiểu anh thích.”



Khóe mắt tôi liếc về phía Hoắc Thời An, hắn giống như bị rút mất linh hồn, chẳng động đậy gì nữa.
Điện thoại không bắt máy.



Tôi xuống giường, xỏ một chân vào trong dép, điện thoại đột nhiên vang lên.



Không phải Hoắc Thời An gọi tới, là Miêu Miêu.



Tôi vừa bắt máy, đầu dây bên kia liền truyền tới tiếng nói của Miêu miêu, “Hoài Hoài, ông dậy chưa? Đã xem tin tức chưa?”



“Dậy rồi, cũng xem tin tức rồi.”



“Thế ông đang ở đâu?”



“Ở nhà á.”



“……………”



Miêu Miêu không thể tin, “Sao ông không nhanh chân đi thăm bạn trai ông đi? À không, bạn trai cũ.”



Tôi ngồi trên giường, “Trên tin tức chưa chắc đã là thật.”



“Đúng là thật ít, giả nhiều, nhưng mà..”



Miêu Miêu dừng lại một chút, giọng điệu trầm trọng, “Bạn trai cũ của ông đóng phim bị thương, ở ngay trong bệnh viện của bạn tôi, đúng 100%.”



Tôi sửng sốt, “Thật á?”



Miêu Miêu nói, “Thật đấy.”



Tôi không nói gì.



Miêu Miêu gào giọng gọi, “Này? Alo? Hoài Hoài, ông đang làm gì thế?”



“Tôi đang xỏ dép, cúp máy trước đã.”



Miêu Miêu bảo, “Thế cúp máy trước nhé, để tôi chú ý phía bên này giùm ông.”



Tôi vừa nghĩ tới bộ dạng Hoắc Thời An sống dở chết dở nằm trên giường, vừa xỏ chân còn lại vào dép.



Kết quả xỏ nửa ngày không được, sao dép lại thu nhỏ rồi?



Tôi cúi đầu nhìn, móa nó chứ, xỏ hai chân vào một dép.



“…….”