Câu Chuyện Tình Cũ Rích
Chương 23 :
Ngày đăng: 03:52 19/04/20
Tôi mua dép rộng rãi, không chật.
Nhưng dù nó rộng đến mấy, cũng không thể để tôi tùy hứng xỏ hai chân vào cùng một chiếc.
Sao lúc tôi không xỏ vào được, lại nghĩ dép nhỏ đi, chứ không nghĩ mình xỏ nhầm chứ.
Loại chuyện ngu ngốc này bao nhiêu năm trôi qua, lại xảy đến với tôi.
Cái sự ngu ngốc đã lâu không thấy này, tiên sư nhà nó chứ.
Tôi rút một đoạn bàn chân ra khỏi chiếc dép kia, xỏ vào chiếc dép bên cạnh, làm như không có chuyện gì xảy ra mà đi đánh răng rửa mặt.
Hôm nay là ngày thứ ba trong lễ quốc khánh, cô Trần đồng nghiệp kết hôn.
Tôi đã gửi tiền mừng qua wechat cho cô ấy, giống như những đồng nghiệp khác, một ngàn, không thêm thắt điều gì đặc biệt.
Giờ không còn giống ngày xưa, không thường tự tay trao tiền mừng nữa, bắt đầu gửi qua wechat QQ.
Không biết xu thế thuận tiện nhanh chóng này bắt đầu từ khi nào.
Thời đại thay đổi nhanh quá.
Bây giờ mấy cô nhóc đôi mươi trên mạng đã tự xưng là thím rồi.
Lúc ngồi bồn cầu, tôi mở wechat ra lướt xem newfeed một lượt, mọi người đều nhắc tới chuyện Hoắc Thời An bị thương.
Các bạn học cũ đã dậy từ lâu rồi.
Tôi chuyển từ wechat sang weibo, lại thấy dân tình đang bôi đen Hoắc Thời An, cụ thể là nói hắn mới thương nhẹ đã mua thủy quân mua hot search, cho mình thiết lập người chuyên nghiệp.
Đóng phim bị thương không phải chuyện quá bình thường hay sao? Có gì ghê gớm đâu, chẳng lẽ kiếm tiền dễ lắm?
Xem diễn viên gạo cội người ta đi, cần cần cù cù biết điều đóng phim, ai giống như hắn, chỉ biết gây chú ý.
Làm mấy chuyện vô dụng này, không bằng đi trau dồi khả năng của mình, là diễn viên thì nói chuyện bằng tác phẩm, đó mới là vương đạo.
Mọi chuyện đều như thế, tất cả đều như vậy.
Blogger nhận tiền làm việc, không biết lần này công ty nào ra tay, vừa bôi đen Hoắc Thời An, vừa lôi diễn viên gạo cội kia vào, hẳn là đối phương cũng không muốn bị kéo vào chuyện này.
Chẳng có diễn viên thực lực nào thích bị xếp chung một chỗ với top lưu lượng.
Thế nhưng vẫn còn tốt, fans của Hoắc Thời An đều đang cố gắng khống chế hướng dư luận, rất lý trí, cũng rất có trật tự, không bị lừa đi chửi diễn viên gạo cội kia.
Thực ra tôi không muốn lãng phí thời gian vào mấy tin hóng hót showbiz, thần tượng của tôi là Tôn đại thánh, chỉ là nhân vật ấy, chứ không phải diễn viên.
Tôi không theo đuổi thần tượng, sau khi về nước mỗi ngày ngồi lướt mạng đã thành thói quen, cũng chỉ đơn giản vì Hoắc Thời An ở trong giới này.
Thế nhưng tôi lướt mạng, chứ không theo dõi weibo cùng với super topic và studio của Hoắc Thời An, cũng không like hay bình luận, chỉ xem thôi.
Có những lúc tâm lý tôi không được vững, nếu tới biên giới suy sụp, tôi sẽ lập tức tắt weibo, làm chuyện gì khác để phân tán sự chú ý của mình, quên những bình luận mắng chửi kia đi.
Lần này tôi không tắt đi, ngồi trên bồn cầu xem bình luận, mặc kệ tâm lý vỡ vụn chia năm xẻ bảy.
Móa nó chứ, tức chết tôi rồi.
Tôi báo cáo một lúc hơn mười bình luận, rửa mặt ra khỏi phòng vệ sinh.
Lại táo bón rồi.
Hoắc Thời An đúng là sao chổi của tôi, lần trước bị táo bón cũng vì ngồi bồn cầu xem tin tức về hắn.
Lướt xem một lúc mà cả lục phủ ngũ tạng nội thương luôn.
Tôi lấy bộ đồ hôm nay mình muốn mặc trong tủ quần áo, lớp trưởng gửi tin nhắn thoại tới.
Lớp trưởng: Phương Hoài à, ông đã dậy chưa?
Câu mở đầu này giống hệt Miêu Miêu, mục đích có lẽ cũng như vậy, tôi nói với cậu ta rằng mình vừa ngủ dậy, mấy giây sau cậu ta gọi video tới.
Tôi thấy tạm thời không thay đồ được rồi, bèn ngồi xuống ghế.
Cuộc gọi vừa nối, trên màn hình xuất hiện gương mặt hơi phù lên của lớp trưởng, cậu ta dán sát mặt vào, thấy quần áo tôi để trên giường, “Định ra ngoài à?”
Tôi “Ừ” một tiếng.
Lớp trưởng có vẻ không chắc chắn hỏi, “Có phải ông định tới bệnh viện thăm Hoắc Thời An không? Ông có biết chuyện cậu ấy đóng phim bị thương ở chân không?”
“Biết, nhưng mà tôi không định đi thăm cậu ấy.” Tôi nói trong ánh mắt ngạc nhiên của cậu ta, “Hôm nay đồng nghiệp tôi kết hôn, tôi đi ăn mừng.”
Lớp trưởng choáng váng, “Thế ông không định tới thăm cậu ấy à?”
Tôi day ấn đường, “Đi chứ, nhất định phải đi rồi, vấn đề là tôi không biết tình huống phía cậu ấy thế nào, tối nay tôi gọi điện thoại hỏi thăm một chút.”
“Chắc là không gọi điện thoại được đâu.” Lớp trưởng nói, “Điện thoại và weibo của nghệ sĩ về cơ bản đều do studio quản lý, lần trước họp lớp tôi phải mất rất lâu mới liên lạc được với cậu ấy, mất gần một tháng, tôi cảm thấy không phải chuyện đùa đâu, có lẽ đây hoàn toàn là chuyện bất ngờ.”
“Lần này cậu ấy bị thương, nhất định mấy chuyện bên ngoài đều do studio xử lý, cậu ấy chỉ cần an tâm dưỡng thương là được.”
Trong lời nói của hắn mang theo sự châm chọc, “Tôi thì nằm bệnh viện, cậu lại đi làm phù rể cho người ta, cười tươi phơ lớ như hoa cải mùa xuân, khỏi nói đẹp thế nào, cậu kết hôn à mà cười phơ lớ như vậy?”
“……”
Tôi vốn tưởng hắn muốn nói chuyện hắn bị bôi đen, còn đang nghĩ xem nên an ủi hắn thế nào, hóa ra không bắt được sóng não của hắn.
“Không xem những thứ khác chứ?”
Hắn ợm ờ hậm hực, “Tôi chỉ xem cái mình muốn xem, mấy cái không muốn xem trong mắt tôi đều là mã hỏng.”
Tôi thở phào một hơi.
“Cậu tới thăm tôi đi.” Hắn không nói lý lặp lại một lần nữa, “Tới ngay bây giờ.”
Tôi bất đắc dĩ, “Không biết dưới bệnh viện có bao nhiêu con mắt đang nhìn chòng chọc đấy.”
Hắn không thèm để ý, “Nhìn chòng chọc thì nhìn chòng chọc, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cậu, cậu là bạn học cũ của tôi, tôi bị thương phải nằm viện, cậu tới thăm tôi, có gì đáng ngạc nhiên chứ?”
Tôi nhắm nghiền mắt lại, “Nếu một ngày nào đó cuộc đời nghệ thuật của cậu bị đứt đoạn, thì cũng là do chính cậu dùng một đao cắt đứt.”
Hoắc Thời An nói lời sâu xa, “Cậu từng trồng hoa chưa? Có cắt thì mới có thể phân nhánh, càng phát triển tốt hơn.”
Tôi bảo, “Thế cậu mau mau cắt đứt đi.”
Hắn yên tĩnh trong thoáng chốc, “Cậu muốn tôi cắt đứt à?”
Tôi không trả lời, “Thương gân động cốt một trăm ngày, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Trước khi cúp máy, Hoắc Thời An nhanh chóng nói địa chỉ bệnh viện.
Tôi ngồi ở công viên đợi mười mấy phút, buồn bực bắt xe tới bệnh viện.
Lúc sắp tới nơi, tôi bảo tài xế đỗ xe bên đường.
Tài xế nói vẫn chưa tới nơi.
Tôi nói mình muốn mua giỏ hoa quả.
Dường như bác tài thường chạy xe con đường này, đề cử một cửa hàng cho tôi, nói giỏ hoa quả ở đây rất ổn, giá cả lại phải chăng.
Tôi vào nhìn cậu bé đứng sau quầy, da mặt giần giật.
Cậu bé kia chính là phiên bản thu nhỏ của bác tài.
Khắp nhân gian đều là mánh lới, không để ý liền bị lừa vào.
Tôi không đi nơi khác nữa, mua giỏ hoa quả ở ngay cửa hàng này, mang tới bệnh viện.
Hoắc Thời An đã đoán được tôi sẽ tới, bảo Tiểu Trần ở đại sảnh khu nội trú đợi tôi, có lẽ đã đợi một lúc lâu rồi, cậu ta vừa thấy tôi thì như thấy mẹ ruột, vội vã lao tới.
“Thầy Phương à, cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Tôi không hiểu bộ dạng này của cậu ta, “Sao vậy?”
“Anh An cứ gửi wechat cho em suốt, hỏi xem anh đã tới chưa.” Tiểu Trần giơ điện thoại ra trước mặt tôi, “Thầy Phương à anh xem xem, từ lúc em xuống tới bây giờ, anh ấy gửi nhiều như vậy.”
Trước mắt tôi hiện ra hình ảnh Hoắc Thời An cầm lưỡi búa tự chặt đứt con đường ngôi sao của mình.
Chặt đứt từng khối lớn, điên rồi.
Tiểu Trần đang đợi tôi trả lời, tôi liếc nhìn những tin nhắn kia, cố gắng cười sao cho bình thường một chút, không lộ ra gì bất hường, “Bệnh nhân bao giờ cũng yếu đuối, hôm nay cậu ấy bị người ta hiểu lầm là tự tạo scandal, có lẽ muốn tìm người nói chuyện, trút hết muộn phiền ấy mà.”
“Hơn nữa trên mạng đang tranh thủ bóc phốt, nói cậu ấy mắc bệnh ngôi sao, không có bạn bè trong và ngoài giới tới thăm, nói nhân phẩm cậu ấy không tốt, cậu ấy đọc những bình luận kia, nhất định trong lòng sẽ buồn phiền.”
Với hai câu chém gió dựa trên tình hình thực tế, Tiểu Trần tin ngay, cậu ấy lo lắng, “Bảo sao cả ngày hôm nay anh An cứ đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.”
Da mặt tôi giần giật, “Tiểu Trần à, sao cậu lên làm trợ lý được vậy?”
Tiểu Trần ra vẻ thần bí híp mắt lại, “Chuyện này ấy à, em kể ba ngày ba đêm cũng không hết.”
Tôi nói, “Thế thì đừng kể nữa.”
Tiểu Trần, “………”
Tôi thấy cậu ấy nhìn tôi đầy đáng thương, liền xua tay, “Nói đi nói đi.”
Tiểu Trần liền bi ba bi bô, tôi nghe đại ý là biết có chuyện gì, cậu ấy mơ mơ hồ hồ giúp Hoắc Thời An làm việc, lên làm dẫn đầu nhóm trợ lý.
Cụ thể giúp cái gì, Tiểu Trần đang định nói, thì đã tới phòng bệnh rồi.
Tôi đẩy cửa đi vào, trông thấy cái chân bị thương của hắn được kê lên, hắn thì nằm trên giường, bộ dạng không thể tự gánh vác cuộc sống.
Lúc hai mắt nhìn nhau, dường như tôi thấy được hình ảnh mình cầm bô cho hắn.
Tôi run miệng lui về phía sau, muốn chạy đi.