Câu Chuyện Tình Cũ Rích
Chương 24 : Đừng đùa ông đây!
Ngày đăng: 03:52 19/04/20
Tiểu Trần đưa tôi tới phòng bệnh rồi đi ngay, nói là về công ty trước, tối nay trở lại.
Tôi mắt to trừng mắt nhỏ với Hoắc Thời An đang nằm trên giường bệnh.
Có lẽ hắn nhìn ra tôi muốn bỏ đi, liền nheo mắt lại, từ tốn nói, “Thầy Phương đến rồi đó hả.”
Một tay tôi nhấc giỏ hoa quả lên, một tay cầm tay nắm cửa, “Có thể coi như tôi chưa tới không?”
Hắn liền nở nụ cười vô hại, “Được thôi.”
Tôi còn chưa kịp thở, lại nghe thấy hắn từ tốn nói, “Nếu lương tâm cậu bị chó gặm rồi, thì cậu cứ đi đi.”
“…….”
Tôi liền buông tay cầm nắm cửa kia ra, “Chó chỉ gặm xương thịt, chứ không gặm lương tâm.”
Hắn hừ một tiếng, “Tiện tay đóng cửa là đức tính truyền thống tốt đẹp của Trung Quốc.”
Tôi quay đầu đóng cửa lại, trông thấy hắn lại muốn uy hiếp đe dọa, bực mình gào lên một câu, “Cậu câm miệng lại cho tôi nhờ!”
Hắn tái mét mặt mày lườm qua bên đây, bộ dạng oan ức tội nghiệp lắm.
Tôi không thèm liếc nhìn.
Hồi trước hắn rất thích như vậy, năm ngày đỏng đảnh, ba ngày nhõng nhẽo.
Tôi có nói cũng chẳng ai tin, đến ba mẹ hắn cũng chưa từng thấy cái đức hạnh này của con mình.
Hắn lia mắt nhìn sang, bộ dạng như lão gia hoàng đế mà nói, “Cậu mua cái giỏ hoa quả kia ở đâu vậy? Sao mà xấu thế? Mua bên lề đường à?”
Tôi đặt giỏ hoa quả xuống bàn, tự mình kéo ghế ra ngồi xuống, đối mặt với hắn, không nói lời nào.
Một giây hai giây ba giây…
Chưa đến mười giây, Hoắc Thời An không nhịn được, “Thầy Phương à, phiền thầy có việc thì nói, đừng trưng cái bộ mặt này ra, không dọa được ai đâu.”
Tôi hừ một tiếng.
“Cậu hừ cái gì mà hừ?” Bộ dạng hắn như muốn lao xuống đập tôi, “Nhanh lên, nói chuyện đi.”
Tôi ngả ra đằng sau dựa lưng vào ghế, tầm mắt rơi vào chiếc chân bó bột thạch cao đang được treo lên của hắn, “Lúc chân bị giá đập vào cảm thấy thế nào?”
Hoắc Thời An ngẩn người, nói, “Thì đau chứ làm sao.”
Tôi dõi mắt nhìn hắn, “Lúc phát hiện chân mình không bị phế cảm thấy thế nào?”
“Sao lại hỏi nhiều thế?” Hắn tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, ngoài miệng vẫn đáp lại, “May mắn.”
Tôi “Ồ” một tiếng, hờ hững hỏi, “May mắn có thể giúp lành lặn lại luôn không?”
Nhịp thở hắn trở nên ồ ồ.
Tôi giúp hắn trả lời, “Không thể.”
Nói đoạn, tôi ngả người ra phía trước, chống tay xuống đầu gối, “Lần sau có thể nhớ lâu chưa?”
“Có thể..”
Hoắc Thời An như bị hút ra khỏi ma chướng, “Cậu thì có tư cách chó gì để dạy đời tôi chứ? Hồi lớp chín đứa nào chơi máy đánh bạc thua hết sạch hai túi xèng, bảo tôi rằng sau này không chơi nữa, kết quả thế nào? Cậu tự nói xem, sau đó cậu chơi bao nhiêu lần.”
Mặt tôi hết xanh lại đen, móa nó, sao không quên lịch sử đen tối này đi.
“Đâu chỉ có chuyện đó đâu,” Vẻ mặt hắn hả hê như nông nô đổi đời, “Những chuyện không nhớ lâu nhiều lắm đấy, có cần tôi xòe tay ra đếm hộ không?”
Khóe miệng tôi run run, “Không cần.”
Hoắc Thời An nói, “Tôi dặn trợ lý rồi, không đặt cơm tối.”
Tôi há hốc miệng, “Không đặt thì cậu ăn cái gì?”
Hắn nói như đương nhiên, “Đương nhiên là ăn đồ cậu mua rồi.”
Tôi liếc nhìn đầy khinh thường, thần kinh, cho cậu chết đói luôn đi.
Tới giờ, bác sĩ kiểm tra xong đi ra ngoài, tôi định vào phòng vệ sinh gọi điện thoại cho mẹ mình, hỏi mẹ ngày mai mấy giờ lên đường, chợt áo bị kéo lấy.
Tôi cúi đầu nhìn Hoắc Thời An, “Cái gì vậy?”
Hắn nín nghẹn nửa buổi, gằn ra bốn chữ, “Tôi muốn đi tiểu.”
Tôi nói, “Thì đi đi.”
Dứt lời mới nhớ hiện tại hắn không tiện đi một mình, bèn nói, “Tôi gọi y tá qua đây.”
Hắn nghiêng mặt nhìn sang một bên, “Gái đấy.”
Trong mắt tôi ánh lên ý cười, “Cũng hết cách rồi.”
Hắn quay mặt lại, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, “Phương Hoài, cậu để con gái nhìn tôi cởi quần à?”
Tôi an ủi, “Chỉ đi tiểu thôi mà, không cần cởi đâu, không sao đâu mà, bình tĩnh một chút.”
“……..”
Hoắc Thời An nghiến răng nghiến lợi, “Cậu định để con gái nhìn tôi thật à? Cậu nỡ lòng à?”
“Nỡ chứ.” Tôi đẩy bàn tay đang túm lấy áo mình của hắn ra, vuốt lại tay áo bị hắn túm hằn nếp gấp, “Dù sao cũng không phải tôi bị nhìn, có gì mà không nỡ chứ.”
Hắn tức đến mức khóe mắt đỏ vằn lên, “Đừng đùa ông nữa, ông đây không cho gái xem.”
Tôi xoay người đi về phía cửa.
Hắn lại túm lấy áo tôi, bộ dạng liều mạng “Cậu mà dám đi gọi thật tôi nhảy lầu cho cậu xem”.
Tôi không có ý định gọi y tá, chỉ định đùa hắn thôi, không ngờ hắn lại phản ứng mạnh như vậy, “Thế ban ngày cậu giải quyết kiểu gì?”
Hoắc Thời An buông mi mắt, “Không đi, vẫn nhịn.”
Hắn buồn bực chau mày, “Ban ngày tôi không uống nước, mãi lúc cậu đến mới uống một cốc.”
Bên tai tôi như có tiếng pháo nổ, vang lên ong ong, không nhịn được khẽ gầm một tiếng, “Cậu điên à?”
Hiếm khi hắn không tranh luận, chỉ lúng túng cào đầu, “Có mời hộ lý chuyên nghiệp, tôi thử rồi, nhưng mà không đi được.”
“Để cái bô ở chỗ cậu, cậu tự đi mà cũng không được?”
“Hay là cậu thử lấy cho tôi đi?”
Hai bên thái dương tôi giần giật loạn xạ, “Đêm nay tôi ở đây, thế mai thì sao? Cậu định làm thế nào?”
Hắn im re, giả chết với tôi.
Tôi lại bước mấy bước, chân vẫn đi về phía cửa, chứ không lấy cái bô tiểu dưới giường cho hắn, hắn trưng ra bản mặt không thể yêu thương cuộc đời này.
Đi được mấy bước, tôi quay đầu lại nói, “Được rồi, đừng muốn sống muốn chết nữa, tôi đi xem cửa đã đóng kín chưa.”
Hắn thỏa mãn, được voi đòi tiên thúc giục, “Thế cậu nhanh một chút, tôi sắp vãi ra rồi.”
“……..”