Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 25 : Chúng ta nói chuyện đi!

Ngày đăng: 03:52 19/04/20


Tôi lấy bô tiểu dưới gầm giường ra cho Hoắc Thời An.



Lúc thì hắn õng ẹo như thiếu nữ mới lớn, lúc lại như vợ chồng già để tôi lấy ra giúp hắn.



Tôi và hắn mặc quần thủng mông lớn lên, hai đứa chơi với nhau mười mấy năm, đến khi trưởng thành thì yêu nhau, mỗi ngày chẳng biết e thẹn, trên căn gác nhỏ biết gốc biết rễ, theo lý mà nói tôi giúp hắn lấy ra, hẳn không có trở ngại gì.



Nhưng có vấn đề là, đã năm sáu năm rồi không thấy nó, cảm thấy hơi căng thẳng.



Ngoài căng thẳng ra, còn có một chút.. hoài niệm.



Không biết liệu nó có giống như trong trí nhớ, có phải tất cả đều giống như thuở ban đầu hay không.



Tôi đoán chắc không đâu, Hoắc Thời An bây giờ cao hơn tôi cả nửa cái đầu cơ mà.



Hoắc Thời An thật sự nhịn đến nội thương, bộ dạng như bàng quang sắp hỏng đến nơi, hắn giục, “Nhanh lên hộ cái.”



Tôi hít sâu một hơi, lúc tay sắp chạm vào hắn, chợt nhớ tới điều gì đó, “Ơ không đúng, cậu bị đập vào chân cơ mà, tay có bị làm sao đâu, cậu tự mình động thủ được chứ?”



Sắc mặt hắn thay đổi liên tục trong thoáng chốc, “Tay tôi ngắn, không với tới được.”



Tôi mò tay hắn đặt lên giường, kéo thẳng ra, phát hiện dư sức làm được, “Đây là không với tới của cậu à? Đồng chí Hoắc Thời An.”



Thế mà hắn mặt không đỏ tim không đập, “Tôi làm không tiện bằng cậu, tôi sợ kẹt họa mi.”



“Tự làm đi.”



Tôi không cho hắn đạt được mưu kế, không thương lượng nói, “Tôi đếm tới ba, nếu cậu không làm, tôi cất bô, cậu nằm ngâm trong đại dương đi.”



“……….”



Dường như Hoắc Thời An đã nhịn rất lâu, cứ ào ào chẳng dứt, giống như vòi nước xối xả quên tắt, tôi không nhịn được mà liếc nhìn một cái.



Liếc nhìn một cái, khóe mắt tôi giần giật, trời đất quỷ thần ơi hãi vãi mẹ.



Lần trước ở nhà hàng kia, hắn không đứng giải quyết với tôi mà õng ẹo đi vào phòng riêng, chắc là sợ dọa tôi chết khiếp à?



“Phương Hoài à.”



Hoắc Thời An gọi tôi, “Cậu đang nghĩ gì thế?”



Tôi hoàn hồn, “Có nghĩ gì đâu.”



Hắn liếc mắt, “Không nghĩ gì sao mặt đỏ bừng lên thế?”



“Nóng.” Tôi liếc mắt về phía hắn, thốt lên, “Sao mặt cậu như cái đít khỉ thế kia?”



Hắn cáu kỉnh, “Cậu nóng đỏ mặt được, tôi thì không chắc?”



Tôi lười nhìn bộ mặt như người chết của hắn, bưng bô đi vào phòng vệ sinh, lúc cầm trọng lượng vượt ngoài dự liệu của tôi, bàn tay tôi run lên, suýt chút nữa đánh rơi cái bô xuống.
Tôi không nói gì.



Nữ sĩ Chân trở nên nghiêm khắc, “Con tưởng nói một câu là gạt mẹ cho xong à?”



“Con cũng không biết nói gì nữa.”



Tôi tới bên tường ngồi xổm xuống, “Mẹ à, không phải con rơi xuống cùng một cái hố, mà con vẫn không bò ra ngoài, con cứ ngỡ mình đã ra ngoài, nhưng thực ra thì không, con vẫn còn ở trong đó.”



Đầu bên kia không có tiếng nói.



Qua hồi lâu, nữ sĩ Chân mới cất tiếng, “Năm đó lúc mẹ vô tình thấy thư tình nó gửi cho con, đã biết không quản được con nữa rồi, cứ đi đi lại lại, cuối cùng con và nó vẫn dính lấy nhau, tùy con đấy, con muốn giả ngu duy trì hiện trạng, hay là muốn liều lĩnh nguy cơ đến bạn cũng không làm được mà đánh cược một lần, đều theo ý con thôi.”



“Nhưng mà có một chuyện.”



Nữ sĩ Chân chuyển đề tài, “Con phải hứa với mẹ, không được để bản thân bị tổn thương.”



Mũi tôi cay cay, “Vâng.”



“Mai mấy giờ mẹ đến chỗ con vậy?”



“Tầm chín mười giờ tối.” Nữ sĩ Chân nói, “Đến sẽ gọi cho con, cúp máy nhé.”



Trước khi cúp máy, nữ sĩ Chân nói một câu, “Đừng chiều nó như trẻ con.”



Tôi nói trong lòng, con và hắn nuông chiều lẫn nhau, hắn cũng chiều con mà.



Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, tôi ở trong phòng vệ sinh hồi lâu, nghĩ tới rất nhiều chuyện, lại làm như không nghĩ điều gì, chỉ đơn thuần tạm quên đi tất cả.



Lúc tôi mở cửa ra khỏi phòng vệ sinh, trên giường bệnh không còn tiếng động nữa, Hoắc Thời An đã say giấc nồng.



Do dự chưa tới mười giây, tôi nhấc chân đi tới, bỏ tay hắn vào trong chăn, vừa chạm vào liền bị nắm lấy.



Ngón tay cái hắn vuốt nhẹ lên mu bàn tay của tôi, giống như lúc còn yêu nhau, vuốt nhẹ từ ngón trỏ tới ngón út.



Tôi ngẩn người nửa buổi, thăm dò gọi, “Thời An à?”



Đôi mắt hắn nhắm nghiền, nhịp thở vững vàng, không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.



Tôi thu tay về, hắn siết chặt lấy, không biết đang mơ gì, chân mày chau lại, cổ họng phát ra những tiếng nói mê như khổ như không, “Hoài Hoài, đau thì nói nhé.”



“….” Mơ cái quần què gì vậy.



Tôi đập vào mặt hắn, đập bộp bộp hai cái.



Hắn mơ màng mở mắt ra, oan ức nói, “Sao cậu lại đánh tôi?”



Tôi ra hiệu cho hắn nhìn bàn tay hai đứa đang nắm lấy nhau, “Nói chuyện đi.”