Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 35 : Bắn tim

Ngày đăng: 03:52 19/04/20


Sáng sớm thứ hai, tôi thức dậy xem weibo, phát hiện Hoắc Thời An đã leo lên top 1 hot search.



Tiêu đề chính là mấy chữ “Hoắc Thời An xuất viện”, vô cùng đơn giản thô bạo, phía sau còn có đầu chó không rõ ý tứ.



Không biết ai mua.



Dù sao hắn bị mua hot search nhằm mục đích bôi đen cũng là chuyện bình thường.



Tôi phát hiện lần này hắn xảy ra sự cố, lượng follow trên weibo không những giảm lại còn tăng, đã sắp cán mốc tám mươi triệu.



Trải qua chuyện hắn bị người ta liên thủ tấn công lần này, tôi đã được đào sâu hiểu một sự kiện phát triển thế nào, cảm thấy mọi người trong nghề không quan tâm bị đấu đá và dân tình hóng hớt thế nào, chỉ muốn biết liệu bộ phim mới của hắn lên sóng liệu có được đánh giá tốt như trước kia hay không.



Ngoài ra thì, tạp chí mới nhất của nhà nào, lượng tiêu thụ sẽ ra sao.



Nói trắng ra, trong nghề chỉ xem thành tích.



Mà những đại lão có tiền kia chỉ xem sức ảnh hưởng của ngôi sao.



Tôi tìm kiếm phía dưới page studio của Hoắc Thời An, trông thấy quảng cáo của một tạp chí, định bụng khi nào bán ra sẽ mua chừng mười bản, coi như ủng hộ cho sự nghiệp của hắn.



Mười bản là nhiều nhất rồi, không thể mua nhiều hơn, không có chỗ để.



Thực ra tôi không hề thích nhìn hình ảnh hắn khi làm ngôi sao, bao gồm cả các hoạt động trong video.



Hào quang ngôi sao quá chói lòa, đẹp trai đến độ có khoảng cách, căn bản không đáng yêu như hắn ngoài đời, tôi xem mà không cứng nổi.



Buổi sáng tôi không định tới bệnh viện thăm Hoắc Thời An, có truyền thông và công ty của hắn ở đó, còn có hội tiếp viện của hắn, bên trong bên ngoài có một đống người, tôi đi tới không được thích hợp.



Hơn nữa tôi cũng có tiết dạy, không tiện.



Tôi cứ đinh ninh Hoắc Thời An về đến nhà mới tìm tới tôi, ai dè mới bảy giờ sáng, hắn đã tường thuật trực tiếp bên wechat với tôi, nói mình đang làm gì, sẽ làm gì.



Tôi phải đi dạy, bởi tay cầm điện thoại, nên không tiện cầm sách giáo khoa, bèn đeo một chiếc cặp chéo màu đen.



Ra khỏi phòng, tôi vừa đi vừa trả lời wechat của Hoắc Thời An.



Hắn gửi ảnh selfie cho tôi, hỏi tôi nhìn ra cái gì không.



Tôi: Câu hỏi này em bỏ qua.



Hoắc Thời An: Đập em bây giờ.



Tôi khiêu khích gửi cho hắn một biểu cảm ngoáy mũi.



Hoắc Thời An không lập tức trả lời luôn, tôi đoán hắn đang đi tìm hình, một lúc sau hắn gửi một biểu cảm cho tôi, cũng giống như tôi, đều là ngoáy mũi.



Chỉ có điều tôi ngoáy mũi một tay, hắn chơi cả hai tay, mỗi tay một lỗ mũi, được rồi hắn thắng.




Thầy Lưu bị cảm, ho rất dữ, anh ta thở gấp mấy hơi mới nói, “Cậu đã xem video chưa?”



Tôi hỏi video gì vậy.



“Thì video bạn học cũ của cậu xuất viện đấy, có cái do fan quay, cũng có cái do truyền thông quay, đầy trên mạng.” Thầy Lưu ho khan nói, “Trông cậu ấy rất có tinh thần, cuối cùng em gái tôi cũng không muốn chết muốn sống nữa.”



Tôi lấy điện thoại lên weibo, nhìn thấy video trên hot search.



Tùy tiện mở một video ra là trông thấy Hoắc Thời An ngồi trên xe lăn, được Tiểu Trần đẩy ra khỏi bệnh viện.



Trên đầu hắn đội mũ bóng chày và đeo khẩu trang, vành mũ che đi nửa gương mặt, trên mặt rõ ràng mang theo ý cười, tâm tình đang rất tốt.



Không giống như kẻ mười mấy ngày qua bị người ta mổ xẻ ngang dọc.



Fan hâm mộ lớn tiếng gọi tên, tôi hạ thấp âm lượng xuống, trong lòng không nhịn được cảm thán, Hoắc Thời An rất cao, lưng eo rắn rỏi, vóc người đẹp như móc áo trời sinh, khí chất lạnh lùng, rất được cánh con gái ưa chuộng.



Trước đây đã như vậy rồi, đi tới đâu cũng trở thành tâm điểm.



Danh hiệu hot boy vạn năm không ngoa.



Năm nào mọi người cũng bắt tôi với hắn cạnh tranh danh hiệu đó, cuối cùng đều là tôi thua.



Dư vị chuyện cũ nhen nhóm, một lời khó nói hết.



Bây giờ hắn cao gần 1m89, so với ngày trước còn cường tráng hơn nhiều, vai rộng chân dài, cùng gương mặt đẹp trai không tì vết, tôi cảm thấy chỉ cần ở trong giới showbiz thôi, bản thân hắn đã là đề tài nóng hổi nhất rồi, muốn kéo hắn từ trên đỉnh xuống, độ khó quá cao.



Trừ khi chính hắn không muốn ở đó.



Tôi vẫn xem video, sau khi đổi góc máy quay tôi mới thấy ở góc phải dưới áo Hoắc Thời An có hai con số, chắc là được thêu lên, dùng màu vàng mà tôi yêu thích.



Phía sau mũ cũng có đánh dấu 28, vừa nhìn đã biết là một bộ.



Cơ mặt tôi giần giật.



Chữ đầu tiên trong tên “Hoài” là chữ H, xếp thứ tám trong bảng chữ cái hai mươi sáu chữ, hai Hoài Hoài chính là 28.



Đây đều là Hoắc Thời An nói với tôi, lúc đó còn nằng nặc đòi tôi khen hắn giỏi.



Có một khoảng thời gian hắn rất thích dùng dao gọt bút chì khắc hai chữ số đó lên bàn học, còn lấy bút bi viết lên cặp sách, quần áo và giày.



Nói cái gì mà đi đâu cũng mang theo tôi.



Trong phòng làm việc còn có thầy Lưu, tôi cố gắng kiềm chế tâm tình mình, đang muốn tắt video đi, lại thấy Hoắc Thời An kéo mũ lên, gương mặt sắc nét lộ ra, mỉm cười chào hỏi các fan hâm mộ của mình.



Sau đó dưới những tiếng hét chói tai, hắn quay về phía ống kính, ngón tay ra dấu “2”, lại ra dấu “8”, cuối cùng bắn tim.