Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 36 : Anh sai rồi!

Ngày đăng: 03:52 19/04/20


Tôi nhìn Hoắc Thời An như vậy, cảm động muốn làm trọn vẹn với hắn, lại muốn ‘hôn lấy’ hắn.



Mới xuất viện đã nhây rồi.



Thầy Lưu ngồi bên cạnh đột nhiên ló đầu sang, tò mò nói, “Thầy Phương à, cậu nói xem 28 có nghĩa là gì?”



Tôi làm như đang suy tư, thực ra đang nhớ lại.



Hồi đó Hoắc Thời An bổ não ra trò này, tôi hỏi hắn sao không gọi thẳng là 88 đi, hắn nói 88 là bye bye, không may mắn.



28 thì được, 28 muốn phát.



Hắn còn bảo nếu tương lai có tiền, sẽ dùng con số kia làm nhãn hiệu, tặng cho tôi.



Khi đó hắn có rất nhiều ý tưởng.



Tôi nhanh chóng hoàn hồn lại, “Chắc là ý muốn phát?”



Ánh mắt thầy Lưu sáng lên, “Tôi còn lấy làm lạ sao cậu ấy lại lấy tên nhãn hiệu của mình như vậy, nghe thầy Phương giải thích thế đúng là đã xuôi được, 2828, muốn phát muốn phát, làm ăn hy vọng điềm lành.”



Tôi chỉ có thể cười cười.



Thầy Lưu vuốt mặt, “Cái mũ bạn học cũ của cậu có tổng cộng ba màu trắng đen hồng, em tôi mua mỗi màu một cái, mỗi ngày đổi một chiếc, còn quần áo thì con bé không mặc được, đưa cho tôi mặc, tôi ba mươi rồi, đâu có hợp với mấy kiểu quần áo theo trào lưu như vậy.”



Anh ta thở dài, “Tên nhãn hàng còn gần gũi, nhưng một chiếc mũ tận mấy trăm tệ, quần áo thì đến mấy ngàn, nếu đắt hơn nữa, tôi vốn không có tiền cũng bị em gái móc hết.”



“…….”



Tôi tiếp tục xem video, người quay là một cô gái, lúc trước quay hình ảnh còn rõ ràng, sau khi Hoắc Thời An lên xe, cô bé chạy suốt cả dọc đường, hình ảnh rung rất dữ.



Không xem tiếp được rồi.



Trong phòng làm việc chỉ có tiếng thầy Lưu ho sù sụ, tiếng sau lớn hơn tiếng trước, ho như muốn rớt phổi.



Tôi ho theo phản xạ có điều kiện mấy cái, “Thầy Lưu này, chiều nay anh có tiết không?”



Thầy Lưu nói không có.



Tôi quan tâm bảo rằng, “Hay là anh tới bệnh viện truyền nước đi?”



Thầy Lưu ho khan xua tay, “Chiều tôi phải đi xem mắt, hẹn người ta rồi.”



Tôi ngạc nhiên, “Xem mắt?”



Thầy Lưu còng lưng than thở, “Mẹ tôi quen một đại gia con dâu ông ấy có một người em gái.”




Tôi trợn trắng mắt, “Hả hê quá nhở.”



“Trước mặt em anh không hả hê nổi, mấy cái lập trình của em anh có hiểu gì đâu.”



Không biết Hoắc Thời An nghĩ gì, phiền muộn thở dài, “Thầy Phương à, anh rất sợ em chê anh trình độ văn hóa thấp.”



Tôi cắn răng, “Lăn đi.”



Hắn không tức, trái lại còn cười hềnh hệch, “Đừng vội, sắp lăn được rồi, chờ anh.”



Tôi đáp lại hắn bằng những tiếng tút dài.



Cúp máy rồi, tôi lại lướt weibo, phát hiện các fan Hoắc Thời An đều đang khống chế bình luận, dùng cùng một đoạn văn giản thích.



“Thấy không, lại một mùa thu nữa rồi” là đang nói với fan hâm mộ, đăng ảnh quả cam chỉ đơn thuần vì muốn ăn cam, dấu tay “2” và “8” là để tuyên truyền cho nhãn hàng của mình, Thời An ca ca đó giờ độc thân, xin đừng tự bổ não, cảm ơn đã hợp tác, chúc vui vẻ.



Tôi nhìn chòng chọc từ “đó giờ độc thân”, leo lên giường tiếp tục ngủ trưa.



Buổi tối ngày hôm sau, tôi xách bao lớn bao nhỏ ra ngoài, đội gió đi tới căn biệt thự ở vùng hoang vu của Hoắc Thời An.



Tôi lái chiếc xe mẹ để lại cho mình, nhất định mẹ tôi cố ý để lại, mẹ đã dụng tâm lương khổ rồi.



(Dụng tâm lương khổ: phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại)



Qua một thời gian nữa tôi tự mua một chiếc xe, sẽ trả xe lại cho mẹ.



Tôi đi theo chỉ dẫn, đến trạm thì đổ thêm xăng, gọi điện thoại cho Hoắc Thời An, nói còn bốn mươi, năm mươi phút nữa.



Tiên sư, chỗ hắn ở hẻo lánh thật.



Hoắc Thời An ở trong điện thoại lười biếng nói, “Anh bảo dì với hộ lý về hết rồi, tối nay trong biệt thự chỉ có mình anh thôi, nếu em không tới là anh bị bỏ rơi đấy.”



Tôi ngồi vào trong xe, nghe thấy hắn như sực nhớ ra, “Phải rồi, dọc đường đi nhớ mua một hộp bao nhé, chỗ anh không có.”



“………..”



Tôi đóng rầm cửa xe lại, “Không dùng tới.”



Hắn nghiêm túc nói, “Dùng tới mà.”



Nửa bên kia gương mặt tôi co rút, “Em bảo không dùng là không dùng mà.”



Hắn như đang dạy dỗ một đứa trẻ chậm chạp, nói lời thấm thía sâu xa, “Dùng tới mà, tin anh đi.”