Câu Chuyện Tình Cũ Rích
Chương 39 : Hahahahahaha
Ngày đăng: 03:52 19/04/20
Đèn trong phòng sáng lên.
Hoắc Thời An vẫn nhìn tôi, cứ nhìn, cứ nhìn mãi.
Tôi không biết rốt cuộc hắn nhìn tôi bao lâu, nhưng đợi đến khi hắn lên tiếng, tôi mất hứng đến nơi rồi.
“Không thay đổi.” Hắn nhìn chòng chọc tôi kì dị như vậy, lại lẩm bẩm, “Hoài Hoài à, em không thay đổi.”
“……” Phí lời, không thì làm sao? Tôi là yêu tinh chắc?
Thực ra tôi bị hắn nhìn hơi thẹn thùng.
Thế nhưng tôi không biểu hiện ra, nếu không nhất định hắn sẽ cười tôi gì mà chơi với nhau từ hồi mặc quần thủng mông, già đầu rồi còn bày đặt thẹn thùng, càng sống da mặt càng mỏng.
Hắn vốn đức hạnh dở hơi vậy đấy.
Tôi giả vờ bình tĩnh, “Thế hai đứa mình xử được chưa?”
Thế mà lúc bấy giờ hắn lại kêu tôi đi tắt đèn.
Tôi nhìn ánh mắt hắn như nhìn một thằng nhóc thích ăn đòn, “Kêu em bật đèn là anh, bảo em tắt đèn cũng là anh, rốt cuộc anh muốn làm thế nào hả?”
“Anh bảo em bật đèn là vì muốn nhìn em, giờ hoàn thành ý nguyện rồi.”
Hắn ra rả đạo lý, “Bật đèn đi ngủ sẽ ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ đấy.”
Cơ mặt tôi giần giật, “Đừng ngủ nữa.”
“Tới cmn lúc này rồi còn kêu không ngủ, em muốn anh chết à?”
Miệng thì hắn gào thét, hai tay lại nâng mặt tôi ra sức hôn, bá đạo nói, “Trước tiên bật đèn ngủ một lúc, sau đó lại tắt đèn đi ngủ.”
Tôi muốn ngủ, lười cãi nhau, mặc cho chứng thần kinh của hắn phát tác, theo ý hắn đi.
Lần tôi với hắn ngủ chung cuối cùng là học kỳ hai lớp 12, hồi tháng tư tháng năm.
Chớp mắt đã mấy năm trôi qua, không thích ứng đủ bề, hai chúng tôi rèn luyện nửa buổi mới có thể ngủ ngon.
Không biết qua bao lâu, tôi muốn với lấy điện thoại trên tủ đầu giường xem thời gian, nhưng không với tới được.
Bình thường tôi hay đặt điện thoại ở đó, tôi ngủ ở nhà, duỗi tay ra là với tới được.
Nếu không với tới được thì nhích mình một cái là không thành vấn đề.
Nhưng cái giường này của Hoắc Thời An quá lớn, tôi cảm thấy mình cách điện thoại một chồng tiền.
Tôi hết cách rồi, đành phải dịch người tới.
Bên tai vang lên giọng nói không chịu được của Hoắc Thời An: “Đừng thở dốc nữa được không? Anh nghe em thở, xương cốt rã rời hết cả.”
Tôi chê hắn dở hơi, trăm cay nghìn đắng với lấy điện thoại để xem, đã qua 0 giờ rồi.
Bắt đầu ngủ từ lúc chín giờ, giấc ngủ này đúng là dài hơi.
Hắn quay mặt tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, “Xem mặt trời mọc xem mặt trời mọc.”
Tôi vỗ tay hắn xuống, “Được rồi, xem rồi, em muốn ngủ.”
“Lúc này rồi còn nghĩ đi đâu vậy? Em có thể để tâm một chút không?”
Hoắc Thời An khó chịu véo eo tôi, suýt chút nữa làm tôi bị đau.
Hắn biết mình phạm sai lầm, cầu sinh mạnh mẽ ra vẻ yếu đuối đáng thương, “Thầy Phương à, anh là bệnh nhân, chân vẫn chưa khỏi, em không thể…”
Dứt lời liền bị tôi đập vào hắn.
Hoắc Thời An tức đến nổ phổi mà gào thét, “Đờ mờ, đã bảo em bao nhiêu lần rồi, đánh người đừng đánh vào mặt mà, sao em không chịu nhớ thế?”
Tôi lườm mắt, “Anh còn không biết nguyên nhân à?”
Hắn cũng lườm tôi, qua nửa buổi hừ một tiếng, “Anh chiều em.”
Dù sao cũng không chịu thừa nhận do mình nhây.
Tôi xoa eo, Hoắc Thời An bỏ tay tôi ra, tự mình xoa bóp cho tôi, giọng nói rầu rĩ hết sức áy náy, “Xin lỗi, qua mấy năm rồi, anh thấy hơi xa lạ với nghiệp vụ này, quên mất em đau eo.”
Thấy tôi không nói gì, hắn liền hôn lên mắt tôi, “Anh sai rồi.”
Tôi bĩu môi, “Hôm qua em mệt lắm.”
“Thầy Phương vất vả rồi.”
Hoắc Thời An hôn xuống, hôn lên mặt rồi mân mê trên cần cổ tôi, như con cún cọ tới cọ lui, “Em vất vả thêm mấy lần nữa, đợi chân anh khỏi rồi sẽ được hưởng phúc.”
“………..”
Tôi hỏi, “Thế bao giờ chân anh mới khỏi?”
Hắn không biết xấu hổ nói, “Em chơi với anh nhiều lần là anh khỏi nhanh thôi.”
Khóe miệng tôi giần giật, “Chơi cái ciu.”
Hoắc Thời An lùi lại nhìn tôi, hắn chau mày, vẻ mặt không thể tin nổi.
Tôi vừa nhìn hắn như vậy, liền biết hắn lại dở chứng rồi.
Đúng như dự đoán tôi nghe thấy hắn nói: “Thầy Phương à, em có ý gì?”
Tôi lẳng lặng nhìn hắn diễn trò.
“Đột nhiên đề cập ý tưởng này với anh, làm anh không kịp chuẩn bị tinh thần.”
Hoắc Thời An trưng bộ dạng lúng túng khó xử biết bao nhiêu, hắn trầm ngâm trong chốc lát, cố gắng nói: “Nhưng mà nếu thầy Phương thật sự có ý định như vậy, anh có thể thuyết phục bản thân mình, phối hợp với em.”
Tôi ném cho hắn ba chữ, “Anh cút đi!”