Câu Chuyện Tình Cũ Rích
Chương 40 : Anh sai rồi!
Ngày đăng: 03:52 19/04/20
“Cút đi đâu cơ?”
Hoắc Thời An hôn tai tôi, lẩm bẩm rằng, “Mới sáng sớm ngày ra đã dữ dằn như vậy.”
Tôi trợn trắng mắt, nếu mấy fans hâm mộ của hắn biết thần tượng mình còn có một mặt bám dính sến súa như vậy, có lẽ tam quan tan như bọt biển mất.
Thực ra tôi không ngạc nhiên trước chuyện hắn có thể trở thành top lưu lượng, từ nhỏ tới giờ hắn vẫn có hai bộ dạng khác nhau, trước mặt người ta một kiểu, trước mặt tôi lại một kiểu khác, hơn nữa ba mẹ ban tặng cho hắn ngoại hình rất xuất chúng, bản thân lại không chịu thua kém, rất đáng.
Ngoài cửa sổ được vầng sáng nhu hòa soi chiếu, trong phòng ngủ có vẻ vô cùng mỹ lệ.
Mi mắt tôi bắt đầu đánh nhau, đang mơ màng lại tỉnh giấc, nhớ tới chuyện tối qua hứa nấu cháo cải cho hắn, “Lát nữa nấu cháo cho anh vậy.”
Hắn kéo chăn lên, ôm lấy tôi bảo, “Thôi nhịn, em ngủ đi.”
Tôi hỏi, “Bữa sáng thì sao?”
“Sáng cái gì mà sáng?” Hắn vùi mặt vào hốc cổ tôi, “Không ăn.”
Tôi đẩy hắn ra ngồi dậy, “Xạo ciu.”
Hắn vòng tay ra sau đầu, “Ban nãy thì nói chơi ciu, giờ lại đến xạo ciu, em có hận thù gì với ciu à?”
Tôi không nhìn hắn cợt nhả, “Thôi bỏ đi, em thấy em xuống nấu cháo rồi quay lại ngủ vậy.”
Nói đoạn tôi cúi đầu nhìn hắn, gương mặt nghiêm túc, “Hoắc Thời An, hôm nay em nói rõ với anh, sau này anh đóng phim còn để bị thương nữa, em mặc kệ anh đấy.”
“Em đột nhiên gọi cả họ cả tên ra, làm anh sợ hết hồn.” Hoắc Thời An bất đắc dĩ nói, “Nói đạo lý đi có được không hả? Đóng phim bị thương là chuyện khó tránh khỏi mà.”
Tôi chỉ vào cái chân bị thương của hắn, “Đóng phim tình yêu hiện đại bị gãy chân, cái này cũng khó tránh khỏi à?”
Hắn híp mắt chăm chú nhìn tôi mấy giây, đột nhiên thỏa mãn phá lên cười, “Anh biết kiểu gì em cũng để ý anh nhận bộ phim này mà.”
Khóe mắt tôi khe khẽ giần giật.
Bây giờ phim truyền hình đều không quá khoa trương, phần lớn đều chỉ xoa đầu ôm một cái, lúc hôn thì mượn vị trí, nếu như không mượn vị trí được thì môi chạm môi, có lẽ sẽ không há môi.
Nhưng tôi không thể chấp nhận vế sau kia được.
Tôi không tưởng tượng nổi cảnh Hoắc Thời An ôm một người phụ nữ, môi chạm môi với người ấy sẽ như thế nào.
Thế là tôi thốt lên, “Không đá lưỡi đấy chứ?”
“Gì cơ?” Hoắc Thời An không thể tin mà tấm tắc, “Thầy Phương của anh à, rốt cuộc trong đầu ai đen tối cơ?”
“……..”
“Anh là gay, còn có vợ gay nữa, em cảm thấy anh có thể đóng cảnh thân thiết kia với diễn viên nữ à?”
Hoắc Thời An trưng bộ dạng anh lười nói với em, “Lại nói, dù anh có muốn, công ty của anh, còn có nữ diễn viên và công ty của cô ấy nữa, mọi người đều lo lắng mà? Nếu quay như vậy thật, fans hai nhà đánh nhau chết mất?”
Hắn rung cái chân không bị thương kia, “Huống hồ anh cũng không muốn.”
Tôi đang muốn nói chuyện, lại bị hắn giành lời, “Đừng vì để giữ mặt mũi mà nói với anh cái gì mà phải phân rõ hiện thực và đóng phim, em không hợp mấy lời chém gió kiểu này đâu, không anh cười anh đi vệ sinh mất.”
“………….”
Hoắc Thời An bất mãn lẩm bẩm chửi một tiếng, “Anh đây chuẩn bị cho em như vậy, chỉ thiếu điều gỡ cả bức tường xuống, em lại không cảm động à?”
“Cảm động đâu chỉ có mỗi khóc thôi.”
Tôi đi tới trước mặt hắn, nắm tay vịn xe đẩy cúi đầu, cắn lên môi hắn mấy cái, “Có phòng chơi game chứ?”
Hắn nuốt miếng quýt trong miệng ừng ực, “Có.”
Tôi rảo bước chân đẩy hắn đi thẳng, rẽ sang một bên chính là phòng chơi game, bên trong bày trí y hệt như trước đây.
Có chừng mười cái máy cũ sắp xếp lộn xộn không theo quy luật, như từ trong trí nhớ của tôi rơi xuống, khắc đầy vết tích tháng năm.
Bàn thứ hai từ cửa đi vào là vị trí ưa thích của tôi, bức dán hình vua hải tặc tôi để làm ký hiệu vẫn còn đó, một bên mép cong lên.
Tôi từng chơi vô số lần trên chiếc máy đó, không nhớ nổi bao nhiêu lần bức xúc đạp lên nó, cũng không nhớ rõ nó ghi dấu bao nhiêu chiến tích huy hoàng của mình.
Lúc đó tôi chơi một tựa game mới, chơi hơn một tuần liền, nhưng lần nào cũng thua ở ải cuối.
Có một lần thua oan quá, tôi khóc rống lên.
Không biết ai kể cho Hoắc Thời An, hắn từ trong nhà chạy tới, đứng ngoài cửa cười nhạo tôi, bảo tôi là thằng ngốc.
Kết quả bị tôi đánh một trận.
Sau đó chúng tôi thân thiết hơn, tôi thì chơi game, hắn thì an vị ở chiếc ghế bên cạnh, cúi người dùng tay trái làm bài tập cho tôi.
Hắn vừa chê tôi như trẻ con, chỉ biết cắm mặt chơi game, vừa đội mưa đội gió mua đồ ăn mang tới phòng game cho tôi, lúc tôi không rảnh tay, hắn liền nhân lúc không ai chú ý đút cho tôi mấy miếng.
Tôi cất dòng hồi ức đi, xoa đầu Hoắc Thời An, thời gian một đi không trở lại, tôi và hắn đi một vòng rồi quay trở về bên nhau.
Tuy rằng hai đứa không còn là thiếu niên, nhưng vẫn mắng mỏ, chiều chuộng nhau, hệt như ngày trước.
Hoắc Thời An thở dài, “Đừng xoa đầu anh nữa, em mà xoa nữa, anh sợ anh không nhịn được kêu hai tiếng.”
Tôi, “………”
Hoắc Thời An nói, “Chơi mấy ván đi.”
Tôi sững sờ, “Chơi được á?”
“Được chứ.” Hắn nhướn mày, “Chơi được tốt.”
Tôi như một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch sắp gặp lại người bạn cũ, vừa căng thẳng vừa hưng phấn, còn có chút không biết phải làm sao.
Sợ làm đau nó.
Hắn đặt tay lên lưng tôi, đẩy một cái, “Đi đi, anh kiếm mấy cái này về, chính là muốn xem em chơi đấy, mẹ nó, nhớ bộ dạng đần mặt chơi game của em ghê.”
“………………”