Câu Chuyện Tình Cũ Rích
Chương 41 : Ma mới tin anh
Ngày đăng: 03:52 19/04/20
Tôi bật máy, đợi màn hình hiển thị, ấn vào dấu mốc Red Alert, khoảnh khắc ấy, trái tim tôi nhảy loạn, ký ức lặng lẽ chảy qua đầu ngón tay.
Hoắc Thời An nhìn tôi mãi mà không động đậy, bèn kéo tay tôi, “Ấn đi.”
Tôi chọn game một người chơi, chọn cách chiến đấu, hắn ngồi bên cạnh tôi léo nhéo không yên.
Thế là tôi ném chuột đi, “Anh đi mà chơi.”
“Chơi cái rắm.” Hắn ra hiệu tôi xem giao diện trò chơi trong máy tính, “Mau chọn vị trí bản đồ.”
Tôi xem qua, bàn tay gõ lạch cạch trên bàn, kiềm chế sự kích động gõ một chuỗi ký hiệu, hoài niệm thao tác trâu bò hồi trẻ, “Anh không để em làm quen thao tác được à?”
Hắn, “Em chơi trò này thuộc hàng cụ kị rồi mà.”
Tôi cau mặt nói, “Gọi là hardcore.”
“Ờ, hẳn là hardcore.” Hắn khinh bỉ nói, “Đã đến đẳng cấp này rồi còn cần phải làm quen lại à?”
“Mấy năm không chơi, có những cái em quên rồi.”
Tôi đang chọn bản đồ, đến lúc chọn đội ngũ thì khựng lại, “Anh có nhớ trước đây em chơi nước nào giỏi nhất không?”
Lần này không biết chạm tới chỗ nào trong hắn, sắc mặt hắn trầm xuống, “Quên rồi!”
Thấy tôi quay đầu nhìn, hắn lạnh lùng nói, “Đến em còn có thể quên được, anh không được à?”
Tôi biết nhất định hắn chưa quên đâu, ngay cả mấy lời tôi thuận miệng nói ra hắn còn nhớ được cơ mà, nói như vậy là trách tôi đã quên cả Red Alert, giận tôi.
Mấy năm qua tôi ở nước ngoài bạt mạng học lập trình, cố gắng biểu hiện mình trước giáo sư, có thể giành vị trí số một tuyệt đối sẽ không làm số hai, tóc không rụng, nhưng đúng là trí nhớ không được như ngày trước.
Làm việc quá sức.
Tôi chọn quốc gia, bắt đầu chơi game.
Chiếc máy này rất đỗi cũ kỹ, đầu đạn chạy, game chẳng mấy mà tải xong, không bị giật chút nào.
Lúc tôi xây căn cứ, bên tai vang lên giọng nói: “Shift+A.”
Hoắc Thời An hờ hững bảo, “Ngay cả tổ hợp phím tắt cơ bản này mà em cũng quên mất.”
“Chưa quên.” Tôi giải thích cho bản thân, “Đó là buộc xây căn cứ, em không cần làm như vậy.”
Hắn nghẹn họng.
Tôi cười phá lên, “Ngày xưa em dạy anh ấn mấy phím tắt kia, cũng là em dạy anh chơi…”
Hắn từ từ cắt ngang, “Sau đó thú vui mỗi ngày của em là hành anh.”
“………….”
Tôi chơi một lúc thì tìm lại được cảm giác quen thuộc, áp suất trên người tên Hoắc Thời An cũng từ từ biến mất, chỉ cần tôi chơi chậm một chút, hoặc sai ở đâu, hắn liền cười cợt tôi.
“Bây giờ không thể tạo tháp lăng kính, lính chúng ta vẫn còn chưa chuẩn bị xong, đợi lát nữa.”
Tôi nghe hắn lải nhải, bực mình gào lên, “Anh lắm chuyện thế?”
Hắn không những không giận mà còn cười, bộ dạng hưởng thụ, thở dài thỏa mãn nói, “Đây đúng là hiện thực rồi, trong mơ lấy đâu ra chuyện em quát anh như vậy, đâu có được thoải mái.”
Động tác gõ phím của tôi dừng lại, ánh mắt đen tối nhìn hắn nói, “Anh như vậy em không muốn chơi game nữa, muốn chơi anh.”
Hắn trố mắt ra rồi chớp chớp mắt, cười mắng, “Đậu.”
Tôi tới gần cùng hắn hôn triền miên, sau đó tiếp tục chơi game.
“Chiều em có việc rồi,” Tôi vừa nói, vừa quan sát nét mặt hắn thay đổi, chỉ sợ hắn sẽ bùng nổ, “Hạng mục trong tay hiện tại..”
Hắn bất mãn ngăn cản tôi nói tiếp, “Rồi rồi.”
Nói xong lẩm bẩm, “Sinh viên quan trọng hơn anh, hạng mục cũng quan trọng hơn anh, anh có là gì đâu, bép dí thôi ấy mà.”
Tôi biết hắn quen tỏ vẻ trẻ con trước mặt mình, chỉ khua môi múa mép vậy thôi, chứ trong lòng hắn hiểu được, “Tháng sau em phải đi Anh một chuyến.”
“Biết rồi,” Hắn vuốt tóc rối trước trán ra sau đầu, “Đến lúc đó anh đi tìm em, hai ta đi du lịch.”
Tôi nhấp nhổm nói, “Sẽ không bị phát hiện ra chứ?”
“Phát hiện làm sao?” Hắn không để ý lẩm bẩm, “Anh đi xem bóng đá, trùng hợp gặp bạn học cũ của mình, tiện thể đi dạo ngắm cảnh ăn một bữa ở nơi đất khách quê hưởng, có vấn đề gì chứ? Bạn thân có kiểu của bạn thân.”
Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, “Xem bóng đá?”
Hắn thương hại chép miệng, “Thầy Phương này, trước kia em sống qua ngày kiểu gì thế?”
Tôi thật sự không biết, không để tâm.
Vốn là sáng sớm tôi ngồi bệ xí xem tin hot, không để thế giới của mình chệch đường ray, sau khi về nước bởi vì hắn mà toàn xem tin giải trí.
Không xem những tin khác, không có thời gian.
Tôi nhận lời Hoắc Thời An xem mặt trời mọc ngắm mặt trời lặn, quay trở về phòng khách mang chút đồ ăn đi ra, cùng hắn ngồi dưới bóng cây nhìn mặt trời lặn xuống núi, ráng hoàng hôn khuất chân trời.
Hoắc Thời An ăn bánh quy tôi nướng, không chừa lại miếng nào cho tôi, cướp hết sạch.
Tôi nhìn hắn ăn, cảm thấy ánh chiều tà khiến bóng hình hắn trở nên ấm áp đơn thuần, dường như không bị vướng bận bởi cuộc sống phức tạp, vẫn là chàng trai mưa gió bão bùng cõng tôi qua sông, miệng thì mắng mỏ mà đôi tay lại hết mực dịu dàng.
“Cho em một miếng đi.”
“Không cho.”
“Đại ca, em nướng mà.”
“Em nướng cho anh.”
“………..”
Tôi vuốt tóc Hoắc Thời An, thuận miệng hỏi, “Sao anh nhớ được hết chuyện ngày trước thế?”
Hắn dừng lại một chút, “Dùng trái tim”
“Đừng lừa em.” Tôi không nể nang nói, “Nếu dùng trái tim mà có thể nhớ được thì đầu óc còn có tác dụng gì nữa?”
Gương mặt hắn nhăn nhó, bất đắc dĩ nói thật với tôi, “Viết nhật ký.”
Tôi liền đi vòng tới trước mặt hắn, “Em cũng viết mà.”
Hắn không chút lưu tình cười nhạo tôi, “Ờ, em cũng viết, hôm nay mấy giờ dậy, sáng ăn gì, trưa ăn gì, tối ăn gì, mấy giờ đi ngủ.”
“………”
Hắn đắc ý ăn miếng bánh quy, “Anh viết giản lược thôi.”
Tôi “Ồ” một tiếng, “Trích lời Phương Hoài ấy hả?”
Cả thế giới yên tĩnh lại trong thoáng chốc, Hoắc Thời An nhét hơn nửa miếng bánh quy vào miệng, gượng gạo lảng sang chuyện khác, “Ở đây không có ánh mặt trời, đổi sang chỗ khác.”
Tôi mân mê vành tai hắn, phỏng cả tay.