Câu Chuyện Tình Cũ Rích
Chương 43 : Tất sát kỹ
Ngày đăng: 03:52 19/04/20
Tôi vẫn nhìn về phía Tần Diễn, Hoắc Thời An véo chân tôi, đau đến mức phải xuýt xoa.
Hắn cười gằn, “Em vẹo cả cổ nhìn cái gì hả? Bản thân em không có đàn ông à?”
Da mặt tôi giần giật, thần kinh.
Hoắc Thời An ỷ vào xung quanh toàn là người nước ngoài, hắn ngồi cười toe toét, như con chim xổ lồng, dùng hành động để nói, tôi muốn vút bay.
Tôi nhắc nhở, “Máy quay sẽ quay cả khán giả nữa đấy.”
Hắn không thèm để ý mà rung đùi, “Quay thì quay, anh có làm gì đâu.”
Tôi nhìn bộ dạng hả hê kia của hắn mà chỉ muốn dần cho một trận, “Khạc đờm lung tung, vứt rác bừa bãi mà bị chụp được là có thể bôi anh đen xì đấy.”
Hoắc Thời An liếc mắt, “Con mắt nào của em thấy anh từng làm vậy ngoài đường?”
“Em lấy ví dụ thôi.” Tôi thấy hắn vẫn còn rung đùi, “Rung đùi cũng không được, sẽ bị cho rằng không chú trọng giữ hình tượng của mình trước công chúng, không có đạo đức nghề nghiệp.”
“Em hiểu rõ giới showbiz thế nhỉ.” Hắn cười hừ, “Học hỏi nhiều như vậy, muốn debut à?”
Tôi nhìn thẳng hắn, miệng lưỡi co giật, “Đề đề cái đầu nhà anh, nếu không phải anh lăn lộn trong cái giới đấy, em đã không phải hóng chuyện showbiz rồi.”
Bên cạnh không còn tiếng động nữa.
Tôi liếc nhìn qua khóe mắt, phát hiện vẻ mặt Hoắc Thời An sắp mất khống chế, mí mắt nhảy lên vội vã ngăn cản hắn, “Kiềm chế đi!”
Hắn cúi đầu chỉnh vành mũ bóng chày, “Tối nay cho anh hôn cái.”
Tôi chê hắn thúi lắm.
Hắn đàng hoàng nói, “Ban nãy em nói như vậy, anh muốn hôn em rồi, giờ anh phải kiềm chế vất vả lắm đấy, tối nay nhất định phải thưởng cho anh.”
“………..”
Đúng là không biết xấu hổ, em bảo anh kiềm chế còn không phải vì nghĩ cho con đường sự nghiệp của anh hay sao.
…
Đội tuyển tham gia trận bóng lần này dù sao cũng có chút tiếng tăm, từ lúc tôi vào sân tới giờ không nhìn thấy đoàn khách du lịch nào của nước mình.
Phần lớn đều là fan bóng đá bên châu Âu.
Tôi phóng mắt nhìn ra xa, đối diện chi chít đầu người, chỉ có thể thấy một mảng nhỏ xung quanh, nếu mở rộng phạm vi thì ngay cả gương mặt cũng không thể trông thấy rõ.
Bên tai có tiếng mút chùn chụt, tôi quay đầu nhìn lại, Hoắc Thời An như làm ảo thuật mà cầm que kẹo mút ăn.
Ăn kẹo mút không thành vấn đề, vấn đề là hắn còn ăn kẹo hình con dê.
Trước đây hắn cũng hay mua hình này, bởi vì tôi cầm tinh con dê, hắn nói lúc nhớ tôi thì có thể ngậm trong miệng cho đỡ nghiền.
Nhây lắm cơ.
Tôi chưa ăn cơm tối, nghe hắn mút chùn chụt, cái bụng biểu tình, “Có gì không?”
Hoắc Thời An nói, “Còn một que kẹo.”
Tôi nói, “Ngoài kẹo ra.”
Hắn bảo, “Thế không có.”
Có lẽ là trông tôi hơi thảm, Hoắc Thời An dùng răng cắn kẹo, giọng mơ hồ hỏi, “Anh đi tay không, không mang túi, nhưng em đeo balo còn gì? Trong đó không có chút đồ ăn nào à?”
Hoắc Thời An như nghe thấy chuyện cười không bằng, “Anh mà mất khống chế á?”
Khóe môi tôi dưới lòng bàn tay hắn không khỏi cong lên, “Anh không mất khống chế đâu, em nói sai rồi, là lỗi của em.”
Hắn hừ một tiếng, bỏ tay ra hôn tôi.
“Đừng để xảy ra mâu thuẫn với Tần Diễn, không cần thiết.” Tôi vừa để hắn hôn, vừa nói, “Tần Diễn không có ý với em, anh ta chỉ coi em là vãn bối có thể ngồi uống trà tán gẫu mà thôi.”
Hoắc Thời An bất mãn cắn môi dưới của tôi, “Anh đây không ưa tên ấy.”
Tôi kéo dài giọng, “Hiểu mà, ảnh có thứ mà anh không đạt tới, nên cảm thấy uy hiếp.”
Hoắc Thời An đột nhiên lùi bước, “Lão già ấy thì có gì mà anh không sánh bằng? Tuổi tác à?”
Tôi hít sâu, “Là sự từng trải phong phú giàu mị lực.”
Hắn muốn nổi đóa, nhưng không nghĩ được từ nào, liền trưng bản mặt người chết ra với tôi.
“Đợi anh đến độ tuổi của Tần Diễn rồi, nhất định sẽ xuất sắc nhất.” Tôi vuốt lông dỗ dành, “Giờ trong lòng em anh đã là nhất rồi.”
Tôi dỗ tới mức này rồi, hắn vẫn còn chưa thu bản mặt người chết kia lại.
Xem ra chỉ có thể dùng tất sát kỹ.
Tôi khe khẽ thở dốc, đôi mắt Hoắc Thời An bắt đầu đen kịt.
Chưa đầy một phút, hắn liền ném tôi lên giường.
Cứ như vậy thuận lý thành chương hai giờ trôi qua, ngồi hút thuốc ở đầu giường.
Thi thoảng Hoắc Thời An lại cầm điếu thuốc của tôi để hút.
Tôi chợt nghe thấy hắn nói, “Hồi trước tiếng Anh em dở tệ, toàn để anh kèm em, kéo điểm em lên.”
“Ừm.”
Tôi không tự chủ chìm vào dòng hồi ức, khi đó tiếng Anh của tôi tệ thật.
Đến chính tôi cũng không ngờ mình sống ở nước ngoài mấy năm, còn học được thứ tiếng khác từ bạn cùng phòng.
Tiềm lực con người đều được dồn ép mà ra.
Hoắc Thời An tự giễu, “Thế mà lúc em nói chuyện bằng tiếng Đức với cô gái ở trong sân bóng, anh không hiểu được câu nào.”
Hắn kéo tôi vào trong chăn, ngậm điếu thuốc bên mép tôi bảo, “Em dạy anh đi.”
Tôi mím đôi môi không biết bị hắn gây thương tích từ bao giờ, “Anh không có thời gian.”
“Có mà.” Hoắc Thời An chăm chú nhìn tôi, đôi mắt nóng bỏng, “Chỉ cần em dạy, anh nhất định có thời gian.”
Tôi không chịu được hắn nhìn tôi như vậy, không nhịn được mà thuận theo, “Được, em dạy cho anh.”
Hoắc Thời An thỏa mãn, hắn hút mấy hơi thuốc, chợt nhớ ra điều gì đó, “Anh vẫn không hỏi em, em tốt nghiệp hai năm đã có thể về nước dạy, sao trâu chó thế?”
“Tám phần thực lực, hai phần nịnh hót.” Tôi lấy điếu thuốc đưa lên miệng cắn, “Giáo sư rất thích em.”
Không biết đường não hắn lạc vào lối nào, hé mắt hỏi tôi, “Ổng không có con gái đấy chứ?”
“………”