Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 44 : Sợ quá đi à!~

Ngày đăng: 03:52 19/04/20


Giáo sư của tôi có ba cô con gái.



Hoắc Thời An lập tức bò từ trong chăn dậy, bộ dạng bi thương quá độ, “Gì cơ?”



Tôi bảo hắn be bé cái mồm lại.



Sắc mặt hắn âm trầm, “Em nói lại với anh một lần nữa đi? Mấy người cơ?”



“Ba người.” Tôi phủi tàn thuốc trên chăn xuống đất: “Sao hả? Người ta có ba cô con gái, liên quan quái gì tới anh?”



“Sao lại không liên quan?”



Hoắc Thời An đứng trên giường, từ trên cao trừng xuống, “Em là của anh, liên quan tới em tức là liên quan tới anh!”



“Liên quan gì tới anh?” Tôi hít một hơi thuốc lá, “Cũng không liên quan tới em mà.”



Hắn ngưng thở trong thoáng chốc, “Thật chứ?”



Tôi “Ừm” một tiếng.



Hắn ngồi xổm xuống nhìn chòng chọc tôi, đào sâu vấn đề, “Ba người đều không?”



Tôi lắc đầu, “Không.”



“Anh không tin.” Hắn lẩm bẩm, “Tuy rằng hằng năm anh đều giành cái hot hiếc gì đó, nhưng mấy cô gái thực tế đu anh còn không bằng một nửa của em.”



Động tác với lấy gạt tàn của tôi khựng lại, đúng là như vậy thật, hắn khiến người ta có cảm giác khoảng cách mãnh liệt, dễ đả kích sự tự tin của người khác, tôi thì không, tôi thuộc dạng dễ gần.



“Phương Hoài à?”



Hoắc Thời An giơ giơ tay ra trước mặt tôi, “Anh đang nói chuyện với em đấy, em mải nghĩ tới anh à?”



Tôi với lấy cái gạt tàn đặt xuống chăn, gảy tàn thuốc vào đó, “Ai thèm nghĩ về anh, em đang nghĩ xem sáng mai ăn gì.”



“……………”



Hoắc Thời An giữ lấy mặt tôi, ép tôi ngẩng đầu lên, bám lấy đề tài trước đó không buông, “Ba người không liên quan gì tới em thật hả?”



Gương mặt tôi bị bóp đến mức biến dạng, hơi đau, tôi tức giận đẩy tay hắn ra, “Ba người họ đều từng theo đuổi em.”



Hắn lập tức nổi đóa, “Mẹ kiếp đấy mà là không liên quan hả?”


Tôi đứng dậy đi về phía căn phòng, hắn sải bước đuổi theo, ôm lấy eo tôi, cả dọc đường dán lấy tôi đưa lên giường.



Hắn uy hiếp tôi nói câu đó, kết quả tôi nói một lần, hắn liền động kinh, đến tôi cũng chập mạch theo.



Thế rồi lại một giờ nữa trôi qua.



Tôi thu dọn cái ổ nhỏ bị Hoắc Thời An làm lộn xộn, bảo với hắn tôi quay về căn phòng bên cạnh.



Hoắc Thời An không còn uể oải như trước, nhanh nhẹn như yêu tinh mới hút nguyên khí xong, ngả ngớn nhìn tôi một chút.



“Em tưởng mình là trai ngành à? Làm xong bỏ đi luôn?”



“………….”



Tôi từ tốn cười nói, “Hoắc minh tinh biết không ít nhỉ.”



Vẻ mặt hắn nghiêm túc, “Xem trong phim.”



Tôi biết hắn không thể tự trải nghiệm, không làm nổi, nhưng gương mặt vẫn như cười như không, cố ý đùa hắn.



“Anh xem trong phim thật mà.” Hắn bóp vai đấm lưng cho tôi, “Trước đây anh chỉ có một mình em, sau này cũng như vậy, anh chỉ ở bên em, chỉ ngủ với em thôi.”



Tôi có cảm giác hắn lại dở chứng, lập tức nói, “Được rồi em tin.”



Hắn vẫn không cho tôi đi, “Hai đứa mình xem phim đi, phim hài nhé? Phim điện ảnh.”



Tôi nhìn bộ dạng kia của hắn, nếu không xem phim thì không xong, liền nói, “Anh đóng ý.”



Hắn không ngờ được, “Em chắc chứ?”



Tôi chần chừ gật đầu.



“Tự em muốn xem đấy nhé.” Hoắc Thời An nhanh chóng cầm lấy điều khiển tivi, “Có cái này, xem cái này đi.”



Tôi liếc nhìn poster đẫm máu, “Anh còn đóng cả phim kinh dị ấy à?”



Hắn chau mày, “Trước đây anh không đóng phim tình cảm, còn lại thể loại nào cũng nhận.”



Phim điện ảnh vừa mới bắt đầu, “Hoắc Thời An cố ý trốn vào lòng tôi, bàn tay ôm chặt eo tôi, “Đáng sợ quá đi à.”



Tôi nhìn ma nữ trong phim, lại nhìn hắn một chút, cao ráo hơn tôi, to con hơn tôi, cơ thể vạm vỡ bắp thịt, rõ ràng là con chim lớn, thế mà còn dở chứng buồn nôn kéo tôi chơi trò chim nhỏ nép vào người, đúng là đáng sợ thật.