Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 47 : Đừng tức đừng tức nữa

Ngày đăng: 03:52 19/04/20


Tôi bảo Hoắc Thời An lấy nhẫn cho tôi xem, kế hoạch gây bất ngờ hắn lén lút chuẩn bị cứ như vậy đi tong, trong lòng hậm hực, vẻ mặt không tình nguyện.



“Anh cứ lề mề như vậy, lát em không hôn anh nữa.”



Hoắc Thời An không nói nhiều vác tôi lên tầng, một bước leo hai bậc thang, vào phòng liền ném tôi lên giường, mở ngăn kéo cuối cùng ở tủ đầu giường, lấy cái hộp nhỏ trong đó ra vứt lên người tôi.



Xong xuôi vào phòng vệ sinh tắm rửa.



Chỉ sợ tôi sẽ đổi ý, có thể nói là tranh thủ từng phút từng giây.



Tôi cảm thấy có lẽ bây giờ hắn phát hiện kế hoạch của mình tạm thời có biến, vốn muốn gây bất ngờ mà không được, đành phải hôn trước rồi nói sau.



Dù sao cũng không thể mất trắng.



Tôi nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, mở chiếc hộp nhỏ ra, nhìn thấy chiếc nhẫn bên trong, thoáng sửng sốt.



“Phương Hoài, lấy quần lót hộ anh cái.”



Hoắc Thời An ở trong phòng vệ sinh gọi tôi, kéo hồn tôi trở về, tôi vẫn còn bần thần, “Gì cơ?”



“Quần!” Hắn đánh vần cho tôi, “Quờ uân quân huyền quần, lờ ót lót!”



“………”



Tôi đi tới tủ quần áo của hắn kéo ra xem, “Ở đâu cơ?”



“Ngăn kéo ở giữa.” Hắn ở trong đó hùng hùng hổ hổ, như người cha già chỉ tiếc rèn sắt không nên kim dạy dỗ con mình, “Còn không tìm được nữa anh cứ như vậy đi ra quất chết em.”



Tôi giơ ngón giữa về phía phòng vệ sinh, kéo ngăn kéo ở giữa ra nhìn, đập vào mắt là quần lót được cuộn gọn gàng ngay ngắn, người bị chứng cưỡng chế mà thấy được hình ảnh này sẽ cảm thấy thoải mái vô cùng.



Nhưng tôi không bị chứng cưỡng chế, bởi vậy nên cũng không thấy thoải mái, chỉ không nói gì.



Tôi tiện tay kéo một chiếc trong mớ quần lót đen trắng xám ra, lại tìm một bộ áo ngủ đi tới phòng tắm, gõ cửa nói, “Anh đưa tay ra, em đưa quần áo cho anh.”



Tiếng nước trong phòng ngừng lại, sau đó giọng Hoắc Thời An vang lên, “Quần áo cái gì, lấy quần lót cho anh là được rồi.”



Tôi cất lời sâu xa, “Đông rồi đại ca ơi.”



Hắn hớn hở, “Đại ca em kháng đông.”



Tôi lẩm bẩm trong lòng, anh kháng đông cái con khỉ mốc, chỉ muốn nhây chứ gì, thời tiết này rồi còn muốn show hình thể, anh thế nào em còn không biết chắc?



“Đâu rồi? Ngủ ngoài cửa à?”



Giọng Hoắc Thời An trở nên khàn khàn, dịu giọng dụ dỗ, “Cửa không khóa đâu, em cứ vào thẳng.”



Nếu tôi không biết hắn, có lẽ sẽ ngu ngốc làm theo lời hắn nói, nhưng mà tôi hiểu quá rõ hắn mà, giờ tôi mà đi vào, chỉ không đơn giản là hôn hắn đâu.



Hắn không tuốt một lớp da tôi sẽ không tha cho tôi đâu.



Thế là tôi tức tối mở cửa, tức tốc ném quần áo, bên trong vọng ra tiếng hắn khẽ chửi thề, “Em tính thử thách tốc độ tay anh, hay là thử xem anh có công năng đặc thù nào không vậy?”



Tôi xoay người lên giường, nằm sấp tiếp tục xem nhẫn.



Không bao lâu sau, cửa phòng vệ sinh mở ra, phía sau vang lên tiếng bước chân, không đợi tôi quay đầu, lưng bị đè trĩu nặng.



Nếu xương cột sống tôi có thể gào rú, chắc chắn lúc này đây đã kêu a á rồi.



Hoắc Thời An như con gấu chó mà cọ vào cổ tôi, “Tự giác phết nhở, còn chuẩn bị tư thế sẵn sàng rồi.”



Tôi đang định nổi đóa, liếc mắt thấy hai chiếc hộp nhỏ trước mặt, cơn giận nhất thời vơi đi hơn nửa, “Anh dậy đi, em có lời muốn nói với anh.”



Hắn nghịch tai tôi, véo một cái, “Thì cứ nói đi.”



Tôi cố nén cơn kích động muốn đá hắn xuống giường, hít sâu một hơi nói, “Nhẫn của anh kiểu giống của em nhỉ.”



Hắn mân mê tai tôi, lỗ mũi phát ra tiếng cười khe khẽ, “Hai đứa mình tâm linh tương thông.”



Tôi nghiêng đầu qua chỗ khác, đang định nói chuyện, trán lại đụng phải trán hắn.



Hai cái trán cụng nhau, cộp một tiếng, đôi mắt rưng rưng.



“Đậu xanh, em quay đầu không nói trước được một tiếng à?”



Ngoài miệng thì Hoắc Thời An mắng tôi, nhưng bàn tay đặt lên gáy, lực nhẹ nhàng, “Đỏ au rồi này, đáng đời.”



Tôi nhìn trán hắn cũng đỏ lên, bật cười hì hì.



Hắn chép miệng, “Đụng ngu người luôn rồi à.”



Sau đó ghét bỏ đẩy tôi ra, “Đồ ngu, em tránh sang một bên, anh không yêu đương với đứa ngu đâu.”



Tôi vội vã nhân cơ hội lăn ra ngoài, một giây sau liền bị hắn túm lấy, như ôm bảo bối mà kéo vào lòng, “Nói chuyện đi.”



“Cái này của anh bao nhiêu vậy?” Tôi cầm chiếc nhẫn hắn mua đeo lên ngón áp út, vừa in.



“Nói chuyện tiền nong vô vị quá.” Hắn lấy chiếc nhẫn tôi đeo ra, tự mình trịnh trọng đeo lại cho tôi, “Đẹp nhỉ.”



Tôi chẳng lấy làm lạ trước tác phong dở hơi của hắn, “Thế không nói chuyện tiền nong nữa, anh nói em nghe, anh chuẩn bị từ bao giờ, chuẩn bị ở đâu vậy?”



Hắn lại bắt đầu mân mê tai tôi, “Chuyện này càng vô vị hơn.”



Tôi tức mình vung tay vào mặt hắn, “Thế cái này thú vị chưa.”



Hắn không những không giận mà còn cười hềnh hệch, sến sủa mò mẫm ngón tay đeo nhẫn của tôi, “Thích không?”



Tôi nhìn chiếc nhẫn, chân mày khẽ nhướn lên, ăn ngay nói thật với hắn, “Thích.”



Hắn khen ngợi xoa đầu tôi, “Đấy, cái này mới thú vị này.”



“……………”



Tôi trở mình, bò lên phía Hoắc Thời An ngồi.
Ánh mắt hắn bướng bỉnh nhìn tôi, “Không động đậy được thì anh cõng em.”



Tôi cười thành tiếng, “Ngốc à, lúc đó anh cũng không động đậy được.”



Hắn nghẹn họng, trẻ con lầu bầu, “Không cõng được cũng phải cõng, dù sao hai chúng ta chết vẫn so kè”



“Ờ, em so kè với anh, so tới chết.” Tôi dỗ hắn, “Ngủ đi.”



“Muộn vậy rồi, do em cả đấy.”



Hoắc Thời An nghiến răng nghiến lợi, “Khó khăn lắm anh mới nghĩ ra cách này, bị em đoạt trước.”



Tôi ngạc nhiên, “Khó nghĩ lắm à?”



“………”



Hắn mất mặt nhào tới, bắt lấy tôi hôn loạn, tôi với lấy điều khiển tắt đèn.



Hơn một tiếng sau, tôi bật đèn, tựa vào đầu giường hút thuốc.



Hoắc Thời An đang ngủ mơ, không biết mơ thấy gì, toét miệng cười ngu không ngậm lại được.



Tôi đưa điếu thuốc lên miệng, duỗi tay ra đập vào mặt hắn, “Thời An ơi? Hoắc Thời An?”



Hắn vẫn còn cười khúc khích, miệng lớ mớ nói mê, “Hoài Hoài, sao con cá chạch em bắt nhìn ngu giống hệt em thế?”



Bàn tay định đập xuống mặt hắn dừng lại, khom lưng cắn lên môi hắn một cái.”



Hắn chau mày, “Chó con…”



Tôi tí tởn, nhìn ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ, khóe môi không kiềm được mà cong lên.



Không biết vì sao, dù chơi muộn tới mức nào, trước khi ngủ tôi vẫn phải châm một điếu thuốc.



Nếu không cả người cứ ngứa ngáy, cảm giác như còn chuyện gì đó chưa làm xong.



Giống như tôi châm một điếu thuốc, cất lời chào viên mãn, khép một màn diễn xuất sắc.



Tôi chợt nghĩ tới một chuyện, cầm điện thoại lướt weibo, vừa lướt liền thấy Hoắc Thời An lên hot search.



Trong nháy mắt tôi nín thở, phát hiện hot search chỉ là có liên quan tới hội hậu viện của hắn mới thở phào một hơi.



Không phải chuyện gì lung tung, vẫn rất tốt.



Bởi vì quan tâm tới Hoắc Thời An nên mỗi ngày tôi đều lướt xem tin giải trí, nắm được một số hiện tượng trong giới.



Sinh nhật thần tượng, các fans hâm mộ sẽ làm video, còn có các tác phẩm từ khi thần tượng debut, hoặc là các giải thưởng diễn xuất mà thần tượng đã đạt được.



Cũng có các hoạt động give a way, rất vui.



Ngoại trừ những chuyện đó, hội hậu viện còn khởi xướng các hoạt động tiếp ứng ở các thành phố, bảng quảng cáo, TV, xe bus, tàu điện ngầm, có rất nhiều cách, dù là mới mẻ hay phổ thông, tất cả đều thành tâm chúc phúc.



Còn có lấy danh nghĩa thần tượng để tổ chức các hoạt động công ích.



Hai hôm trước tôi thấy có tin tức, hoạt động quyên góp quần áo thực phẩm, để lan truyền năng lượng của bản thân.



Rất tốt đẹp.



Tôi cảm thấy các fans hâm mộ làm chuyện này chuyện kia, chính là để các ông chủ lớn thấy được danh tiếng thần tượng của mình.



Các ông chủ thấy giá trị thương mại của thần tượng, nói không chừng sẽ cho thần tượng nhiều tài nguyên tốt một chút.



Đây giống như sự kỳ vọng và bảo vệ của mẹ già.



Hy vọng thần tượng càng ngày càng tốt lên, bản thân mình càng ngày càng tốt lên, trở thành một người ưu tú.



Tôi hút hơi thuốc cuối cùng vào hot search, muốn xem nhà Hoắc Thời An động não thế nào.



Chưa đầy hai phút đã bùng nổ.



Lần trước Hoắc Thời An bị nhiều nhà liên thủ bôi đen, mấy ngày đó tôi không dám xem weibo, tránh xa, không biết rốt cuộc phong ba bão táp thế nào.



Lúc tôi vào lại weibo, đã gió êm sóng lặng.



Lần này tôi đột nhiên đụng phải một làn sóng antifan của hắn, không biết ai đầu têu, đang bịa đặt từ lúc hắn debut dựa dẫm vào một phú bà, dựa vào phụ nữ để trèo cao, còn nguyền rủa hắn chết đi.



Mẹ nó chứ tôi tức sắp bể phổi luôn.



Hoắc Thời An như cảm ứng được mà tỉnh lại, “Đêm hôm khuya khoắt em còn làm cái gì thế hả?”



Hắn ló đầu ra nhìn, liền biết đã xảy ra chuyện gì, “Em xem em đấy, không ngủ đi xem mấy cái quỷ quái này làm gì.”



Sắc mặt tôi rất khó coi.



“Ngôi sao cũng không phải nhân dân tệ, không phải ai ai cũng yêu thương, có người thích sẽ có người ghét, không phải em đã hiểu về giới giải trí rồi hay sao?”



Hoắc Thời An túm lấy điện thoại trong tay tôi quăng đi, “Ai mà chẳng có antifan, bình thường mà.”



“Trong giới còn lưu truyền một cách nói, có nổi hay không phải xem antifan, nhất là ai đi theo hướng lưu lượng này, antifan nhiều như bọ chét trên con chó.”



Lồng ngực tôi phập phồng, “Trong ảnh kia không phải anh, chỉ là sườn mặt giống anh thôi.”



Hắn kéo tôi ôm vào lòng, “Không sao đâu, mấy năm qua anh thành thật đóng phim tham dự event, không có chút vết nhơ nào, mấy cái kia đều là bịa đặt mà bôi đen.”



“Đâu chỉ ảnh bậy bạ, còn mấy tin đồn nuôi búp bê nuôi ngải, dị lắm, anh xem mà đờ cờ mờ..”



Tôi vuốt mặt, đáy mắt đỏ lên, “Thời An à, mai anh có thể bảo studio của anh đăng thông báo nói rõ, sẽ làm theo pháp luật được không?”



“Được rồi được rồi, đăng đăng đăng.”



Hoắc Thời An dụ dỗ tôi, “Ngoan nào, đừng tức đừng tức nữa.”