Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 48 : Em muốn anh cút đi!

Ngày đăng: 03:52 19/04/20


Kể từ khi về nước tôi mới bắt đầu quan tâm tới tin tức trong showbiz, có lẽ bởi chưa thấy nhiều, nên tôi cứ nghĩ hành động của antifan chỉ là khẩu nghiệp, photoshop xấu, làm mấy chuyện đổi trắng thay đen, chứ chưa từng thấy mấy vụ đồn thổi nuôi ngải nuôi búp bê ma đặt vòng hoa tiền âm phủ rủa người ta mau chết đi.



Đối với một người không biết bạn, chưa từng giao tiếp với nhau lần nào mà đã trù đối phương chết đi, rốt cuộc trong lòng phải u ám độc ác tới nhường nào?



Đúng là điên rồi.



Tâm tình tôi rất tệ, từng giây từng phút chỉ muốn hóa thân làm anh hùng bàn phím, liều mạng xử đám người kia.



Hoắc Thời An nhìn ra được tâm tư tôi, xoa đầu tôi bảo, “Với mấy nội dung kia, không cần phải nói nhiều, tiện tay report là được.”



Tôi liền hỏi, “Report có tác dụng không?”



Hắn nói, “Xem vận may.”



“……….”



Tôi ấn vào super topic của Hoắc Thời An, phát hiện các fans hâm mộ của hắn vẫn đang tích cực nhắn tin nhắc nhở nhà mình đừng bình luận, thẳng tay báo cáo.



Có trật tự có hiệu suất, vừa nhìn đã thấy rất lão luyện.



Dù sao thì trong trạng thái địch nhiều ta ít, tất cả đều là lão binh rồi.



Nhưng nhiều người report như vậy, mà những bài viết kia vẫn ở đó.



Tôi tự an ủi bản thân, tầm giờ này nhân viên nghỉ rồi, mấy tiếng nữa sẽ xử lý.



Hoắc Thời An đông fans như vậy, chẳng lẽ tất cả đều không may.



Hoắc Thời An lấy điện thoại mở ca khúc hát ru “Ngủ đi tiểu vương tử của mẹ”, hắn vỗ về tấm lưng tôi, tôi bất tri bất giác vào giấc ngủ, nhưng chẳng bao lâu thì gặp ác mộng.



Trong mơ Hoắc Thời An bị antifan lái xe tông phải, máu me be bét nằm dưới đất, tôi choàng tỉnh giấc.



Tôi toát mồ hôi lạnh gọi Hoắc Thời An dậy, thấy hắn không đáp lại, tôi không khống chế được bàn tay run rẩy lay người hắn.



Hoắc Thời An bị tôi lay đến tỉnh giấc, hắn thấy tôi bất thường, trong mắt không còn tia buồn ngủ nào nữa, “Gặp ác mộng à?”



Tôi không trả lời mà hỏi lại, “Sao lúc đó anh lại gia nhập showbiz?”



Không đợi hắn trả lời, tôi cười cười lắc đầu, “Em quên mất, anh muốn kiếm tiền làm ổ chó cho em.”



Dường như hắn bị bộ dạng của tôi dọa sợ, không biết làm gì kéo tôi ôm vào lòng.



Tôi đẩy hắn ra, vuốt mặt, bàn tay đẫm mồ hôi.



Trước đó tôi đã nghĩ thông, trước khi hắn lùi giới, tôi dạy học, cố gắng không làm loạn.



Đợi hắn thuận lợi lùi khỏi giới giải trí rồi, tôi sẽ dẫn hắn ra nước ngoài, tìm một thị trấn yên tĩnh để sinh sống.



Nhưng chuyện đêm nay khiến tôi biết, người của công chúng sẽ liên tục bị nhà đối đầu thuê người phỉ báng bịa đặt, dội các thể loại nước bẩn, cố ý khiến hắn hết thời, còn có thể bị đám antifan công kích người thân, thậm chí còn có thể đối mặt với nguy hiểm.



Tôi phải cố gắng tìm chỗ nào đó thật yên tĩnh, để đám paparazi không đánh hơi thấy hắn mới được.



“Đám paparazi theo dõi ai, là do có người muốn họ theo dõi.”



Hoắc Thời An lại ôm eo tôi, lực mạnh đến mức tôi không thể đẩy ra, hắn động viên hôn trán tôi, như đi guốc trong bụng tôi bảo, “Bọn họ bận lắm, không tự dưng đi chụp ai đâu, toàn là có người trả tiền công, nhận nhiệm vụ mới đi chụp.”



Khóe miệng tôi giần giật, “Anh đối đầu nhiều người như vậy à.”



“Đó là do xung đột về tài nguyên, đấu tranh khi không giành được lợi ích, mặc dù không thể làm bạn, nhưng cũng không phải kẻ địch.”
Ăn sáng xong tôi quay về trường học.



Tôi gọi điện thoại cho mẹ, nói chuyện Tết đến đi du lịch, mẹ tôi nhận lời rồi.



Tôi không tưởng tượng được.



Mẹ tôi bảo đến lúc đó gọi cả Hoắc Thời An tới, mẹ không để tâm những cái khác, chỉ có một yêu cầu, phải an toàn.



Người ngoài giới không muốn bị truyền thông showbiz ngó ngàng tới.



Tôi tiêu hóa tin tức này xong mới gọi cho Hoắc Thời An, hắn ở đầu dây bên kia hớn hở như kẻ ngốc.



Hoắc Thời An nói được là làm được, đợi qua sinh nhật tôi bắt đầu kiềm chế bản thân mình, kiềm chế không nhây nữa.



Cuối năm tôi rất bận rộn, so với tôi hắn còn bận rộn hơn, có lúc cả ngày chúng tôi nấu cháo điện thoại, xoa dịu nỗi nhớ nhung.



Một buổi tối nọ, tôi xuống tầng mua hoa quả, gặp một bác gái.



Bác gái đứng ở trên bậc thang gọi điện thoại, “Dì nó à, dì đã nói rõ tình huống Tiểu Chí nhà chúng tôi với cô gái kia chưa? Nhà chúng tôi chỉ có mình thằng bé, không có chị có em, trong nhà có mỗi nó thôi, cưới nó không chịu khổ đâu..”



Tôi đang đi vào hành lang, bước chân không hiểu sao lại dừng lại, quay đầu nhìn bác gái trên bậc thang.



Nương theo ánh sáng trong hành lang, tôi trông thấy rõ dáng vẻ bác gái, thấy hơi quen thuộc.



Nhưng lại không thể nói rõ là vì sao.



“Bây giờ á? Không được đâu, để mai chị tới chỗ dì đi, chị đang ở trường của Tiểu Chí đấy, thằng bé không biết chị tới, chị không nói với nó.”



Bác gái thấy chiếc túi dưới chân sắp đổ, vội vàng lấy chân đỡ, “Chị đột kích một chuyến, xem nó sống thế nào, tốt xấu gì nó cũng là giảng viên..”



Trong đầu tôi lóe lên một tia sáng, cuối cùng cũng biết sao lại thấy quen quen.



Đợi bác gái nói chuyện xong, tôi đi tới bảo, “Cô ơi, cô có phải mẹ của thầy Lưu Chí không ạ?”



Bác gái nhìn tôi một lượt, “Cậu là?”



“Cháu là đồng nghiệp của anh ấy, cháu họ Phương.” Tôi lễ phép cười nói, “Cháu cũng ở đây, cùng tầng với thầy Lưu.”



Gương mặt bác gái đầy những nếp nhăn, khách khí chào hỏi, “Thầy Phương à chào thầy.”



Tôi nhìn đồ vật dưới đất, “Cô định lên tầng ạ?”



Bác gái gật đầu, “Ừ, cô đang định lên.”



Nụ cười trên mặt tôi không vơi, “Cháu cũng định lên, để cháu xách đồ giúp cô.”



Bác gái cảm kích nói, “Thế làm phiền cháu rồi.”



“Phiền gì ạ.” Tôi nhấc mấy cái túi lên, dẫn bác gái đi về phía thang máy, thuận miệng hỏi, “Thầy Lưu là con một ạ?”



Bác gái tò mò nhìn cái nọ nhìn cái kia, “Đúng vậy.”



Đường cong bên môi tôi có phần gượng gạo, “Không có em gái ạ?”



Bác gái buồn cười nói, “Thầy Phương à, cháu hỏi gì lạ vậy, con một thì lấy đâu ra em gái?”



Tôi cười cười, cơ bắp cứng đờ, “Cũng phải ha.”