Câu Chuyện Tình Cũ Rích
Chương 49 : Chủ nhân gia đình
Ngày đăng: 03:52 19/04/20
Tôi đưa bác gái tới cửa nhà thầy Lưu, không đi luôn, mà gõ cửa.
Bên trong vọng ra tiếng thầy Lưu, “Ai vậy?”
Bác gái không lên tiếng, có lẽ định chơi đột kích tới cùng, tôi mở miệng, “Thầy Lưu à, tôi đây.”
Thầy Lưu hỏi, “Thầy Phương đó à, có chuyện gì không?” Cũng không có ý ra mở cửa ngay.
Đổi lại là bình thường, tôi sẽ đoán anh ấy đã lên giường, không muốn đi xuống, dù sao cũng cuối năm rồi, nhiệt độ thực sự rất thấp, lạnh người đau đầu.
Bây giờ tôi biết anh ấy gạt mình, thành thử nghĩ tới những hướng khác, ví dụ như có phải anh ấy đang ở trong phòng lọ mọ làm gì đó, không thể thu dọn, nên không thể ra mở cửa hay không.
Tôi lười diễn trò, nói thẳng, “Mẹ anh tới đây này.”
Bác gái giậm chân, ” y gù, thầy Phương à, sao cháu lại nói luôn ra chứ?”
Tôi cười bảo, “Cô à, cháu không nói vậy, thầy Lưu không ra mở cửa đâu.”
Bác gái nói, “Cháu có thể viện đại một lý do mà.”
Tôi miết ngón tay, vấn đề là tôi không muốn viện lý do, lúc này đây thấy hơi gớm.
Qua mấy phút, thầy Lưu mới đi ra mở cửa, thầy không nhìn tôi, mà nhìn mẹ mình, xổ một tràng tiếng địa phương.
Tôi nghe không hiểu, thế nhưng tôi có thể thấy, tâm tình thầy Lưu lúc này rất kích động, nghe tiếng địa phương như cãi nhau, không giống với trước đó.
Giống như một con mèo sợ bị vặt lông, kêu gào thảm thiết.
Tôi nhân lúc hai mẹ con tạm nghỉ, nói bằng âm lượng mà chỉ anh ta mới có thể nghe thấy, “Thầy Lưu à, hai chúng ta làm đồng nghiệp nửa năm, tôi không biết hóa ra anh cũng như tôi, đều là con một đấy.”
Sắc mặt thầy Lưu trở nên tái nhợt trong nháy mắt.
..
Chín giờ hơn, thầy Lưu tới tìm tôi, bộ dạng như thể phòng tôi là pháp trường, anh ta là tử tù, rất sợ hãi, nhưng lại có vẻ thoải mái.
Một đao bổ xuống là giải thoát rồi.
Tôi lấy hai chai bia, đưa cho anh ta một chai, sau đó lại bóc gói đậu phộng cay đổ vào đĩa.
Lúc này tôi không định đào bới vấn đề, để thầy Lưu tự kể lại.
Lúc này rồi, anh ta không muốn cũng phải kể thôi.
Nếu không phải hôm nay có cơn gió nào thổi, mẹ anh ta chạy tới đây đột kích, đúng lúc tôi đi siêu thị mua hoa quả, quay về gặp phải, tôi vẫn làm một đứa ngốc.
Có lẽ phải một hai năm nữa mới phát hiện ra, cũng có thể tôi mãi mãi không hay biết gì, đợi đến khi già rồi, sắp xếp lại dòng hồi ức.
Tôi cũng không phải người thích dò xét chuyện riêng của người khác, chỉ là chuyện này bất kể nói thế nào, cũng có chút liên quan tới tôi.
Về lý về tình, tôi đều muốn làm một người nghe.
Thầy Lưu uống xong một chai bia, không ăn hạt đậu phộng nào, anh ta lắc chai bia trống rỗng, “Thầy Phương à, xin lỗi, tôi không cố ý như vậy đâu.”
Câu này tôi nghe từ bé tới giờ rồi, tôi lựa chọn im lặng.
Thầy Lưu nhìn tôi đầy si mê, “Thầy Phương à, nếu cậu là con gái, nhất định tôi sẽ coi cậu là tín ngưỡng.”
“…………”
Thầy Lưu đi rồi, tôi ngồi trước bàn ăn đậu phộng, ăn không hết cái đĩa, Hoắc Thời An tìm tới tôi mở video.
Hắn vừa xong việc quay về khách sạn, trên mặt còn chưa tẩy trang, đôi mắt được vẽ tỉ mỉ hẹp mà dài, toát lên vẻ lạnh lùng ác liệt.
Tôi không quen dáng vẻ hắn như vậy, “Chuyên gia trang điểm không tẩy trang cho anh à?”
Một tay Hoắc Thời An cầm điện thoại, một tay cởi hai khuy trên áo sơ mi, cơ thể trở nên biếng nhác, “Bận quá, anh bảo họ nghỉ ngơi đi, lát nữa anh tự tẩy trang.”
Tôi suýt nghẹn họng, “Anh biết làm à?”
Hắn không trả lời mà hỏi lại, “Sao trên bàn có mấy chai bia thế kia, ai tới vậy?”
Tôi nói là thầy Lưu.
Sắc mặt hắn rất khó coi, “Sao em lại tiếp trai à?”
Tôi nói, “Cúp máy đây.”
“Cúp cái rắm ấy.” Hắn nằm uỵch xuống giường, “Người đàn ông của em vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, muộn như vậy mới tan làm, em không nói được lời nào hay ho à?”
Tôi trợn trắng mắt, “Đủ rồi đấy nhớ.”
Hắn giả vờ đáng thương với tôi, “Anh vất vả thật đấy.”
“Ai mà không vất vả?” Tôi bật thốt lên, “Em còn chưa viết lập trình đây này.”
Hoắc Thời An từ trên giường ngồi bật dậy, “Em muốn chết hả.”
“Ban nãy nói tới đâu rồi nhỉ,” Tôi cầu sinh đổi chủ đề, “Phải rồi, anh đã định thời gian chưa? Hay là để em lo vé máy bay và nơi ở?”
Lần này hắn không bị mắc bẫy, nhất định phải so kè mắng tôi, giọng lạnh tanh, “Em đi ngủ ngay cho anh.”
Bộ dạng kia như đang dạy dỗ một đứa trẻ.
Tôi yếu ớt nói, “Em còn chưa tắm mà.”
“Thế tắm đi rồi đi ngủ,” Hắn nghiêm mặt, “Cứ để video call, anh muốn nhìn em ngủ.”
Tôi thầm mắng trong lòng, đồ dở hơi.
“Đang chửi anh dở hơi chứ gì?” Hắn nheo mắt lại, “Thầy Phương à, em đừng ép anh, nếu em mà ép anh nóng lên, đến chính anh cũng không biết mình sẽ làm gì đâu đấy.”
Tôi sợ hắn lại nhây, lập tức đầu hàng bảo, “Cho anh xem, cho anh xem!”
Hắn thỏa mãn, quay trở về đề tài trước, “Em lo chuyện vé máy bay với nơi ở đi, em là chủ nhân gia đình mà.”
Tôi hỏi hắn, “Anh muốn đi đâu? Có ý tưởng không?”
Hắn lại nằm xuống giường, một tay gối sau đầu, lười biếng cười bảo, “Em quyết định đi, chỉ cần là nơi em thích, anh đều thích cả.”