Câu Chuyện Tình Cũ Rích
Chương 50 :
Ngày đăng: 03:52 19/04/20
Tôi cùng mẹ tôi, và cả Hoắc Thời An, ba chúng tôi gặp nhau trong một thị trấn nhỏ hẻo lánh ở nước ngoài.
Căn nhà nằm trong rừng rậm, là một căn nhà gỗ nhỏ, xung quanh tuyết trắng phủ đầy mênh mông, lạnh bao nhiêu thì đẹp bấy nhiêu.
Đêm ba mươi, mẹ tôi chẳng kiêng nể muốn đẩy tôi đi.
Tôi nuốt nước nóng trong miệng xuống, đứng dậy đi lên phòng.
Mẹ nằng nặc đòi đuổi tôi ra ngoài.
Tôi nhất thời há hốc miệng, “Mẹ à, đêm hôm khuya khoắt, con mà ra ngoài thành chó đông lạnh mất?”
Nữ sĩ Chân nói, “Mặc áo khoác vào.”
Tôi giả vờ đáng thương với mẹ, “Ngoài trời nhiệt độ thấp lắm, con có mặc cả chục cái áo khoác, khoác thêm chăn bông, vẫn lạnh như thường.”
Nữ sĩ Chân nói, “Đúng là lạnh thật.”
Tôi vừa thở một hơi, liền nghe thấy mẹ bảo, “Thế sao còn tìm cái nơi khỉ ho cò gáy này?”
“…………..”
Cái tên Hoắc Thời An không những không giúp tôi, còn run vai cười như thằng ngốc.
Tôi chưa kịp mở lời, thấy mẹ lia ánh mắt tới, mi mắt giần giật làm động tác “Tiểu nhân xin được cáo lui”.
Vừa ra khỏi nhà gỗ, tôi không nhịn được mà run lên cầm cập.
Phóng mắt trông ra xa, không phải cây cối thì cũng là màn tuyết trắng xóa, có lẽ lúc đó tôi chập mạch rồi, nên mới dựa vào bức ảnh trên mạng mà chọn nơi này, còn ôm thái độ nhất quyết không thay đổi, nhanh chóng đặt máy bay sắp xếp mọi chuyện lớn nhỏ.
Gió đêm thổi tuyết trắng bay loạn, lúc thổi lên mặt buốt như đao băng cứa.
Tôi chụp chiếc mũ sau áo lên, kéo hai sợi dây buộc dưới cằm, sau đó lại kéo cổ áo len cao cổ lên, che đi mũi và miệng, cúi đầu giẫm xuống tuyết, cứ giẫm tới giẫm lui, trong đầu nghĩ cái nọ ngẫm cái kia.
Nửa giờ trôi qua, tôi giẫm nát chỗ tuyết ngoài cửa, Hoắc Thời An mới mở cửa ra.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Nói chuyện xong rồi à?”
Hắn đút hai tay vào trong túi, “Không hỏi anh nói chuyện gì à?”
Tôi tiếp tục giẫm tuyết, “Lười hỏi.”
Vừa dứt lời, chiếc mũ lông bị hắn kéo xuống, theo đó là tiếng hắn bất mãn gầm nhẹ, “Có thể để tâm tới chuyện người đàn ông của em hay không hả?”
Gáy tôi đột nhiên bị lộ dưới không khí lạnh, không hề đề phòng, có thể nói là cả người buốt cóng, tôi đạp hắn một cái, “Tiên sư, anh không biết đường chủ động mở miệng à?”
Hắn không tránh né, “Anh muốn em hỏi cơ.”
Tôi kéo cái mũ lên, để gáy từ từ ấm lại, “Em muốn anh nói.”
Hắn liếc mắt, “Thích cãi nhau đúng không?”
Tôi không mặn không nhạt nói, “Em cũng muốn hỏi anh câu này đây.”
Hai chúng tôi ở ngoài căn nhà gỗ mắt to trừng mắt nhỏ.
Đúng lúc này, bên trong vọng ra tiếng mẹ tôi, “Không ai nhường ai, chia tay là xong.”
Tôi và Hoắc Thời An nhìn nhau, chia tay cái rắm, có chết cũng không chia lìa.
Buổi tối mẹ tôi ngủ ở căn nhà gỗ bên cạnh, tôi và Hoắc Thời An ở chung một phòng.
Tôi chui vào trong ổ chăn tán gẫu qua wechat với Miêu Miêu.
Miêu Miêu cho tôi xem clip pháo hoa, đều là clip được đăng trong vòng bạn bè, năm nay cô nàng không thể trở về đón Tết, đang ở nước ngoài, có một hoạt động.
Đây là lần đầu tiên cô và ban nhạc cùng biểu diễn kể từ khi ký hợp đồng với công ty.
Tôi hỏi cô nàng đã ăn chưa.
Miêu Miêu: Ăn mấy miếng bánh quy rồi, giờ thấy hơi lo, nửa năm rồi không hát, sợ quên lời.
Tôi: Bà tự viết lời, còn quên được à?
Miêu Miêu: Quên chứ, trước khi tôi với các anh em ký hợp đồng đều chỉ hát ở quán bar, chưa từng đứng biểu diễn ở sân khấu lớn, nhất định sẽ căng thẳng, tôi mà căng thẳng dễ ngu người lắm.
Tôi cho chân vào trong chăn lắc lư, không gõ chữ, nói qua tin nhắn thoại với cô, “Không sao đâu, có máy nhắc lời, quên thì nhìn một chút.”
Dứt lời, còn trông mắt nhìn tôi đợi khen ngợi, hy vọng tôi thơm hắn một cái, bảo hắn làm tốt lắm.
Tôi hít sâu, cố nén tâm tình đang trào dâng trong lòng xuống, kiềm chế bản thân không chập mạch cùng hắn, “Trước mắt không đăng ký, đợi mấy năm nữa đi.”
“Không được,” Hoắc Thời An nghiêm mặt, “Anh không đợi được đâu.”
Tôi hơi nhức đầu, “Không đợi được cũng phải đợi.”
Hắn không ầm ĩ với tôi, cười bảo, “Ở bên đây không đón tết âm lịch, kỳ nghỉ giáng sinh đã qua lâu rồi, hôm nay làm việc, bây giờ hai đứa mình qua đó vẫn còn kịp.”
Tôi không nói lời nào.
Hắn cũng không nói lời nào, cứ mân mê mu bàn tay tôi, khắp người có vẻ không vui.
Một lúc sau, tôi không quản được tình cảm trào dâng trong lòng, thở dài nói, “Vẫn cách cũ.”
Nói rồi tôi lấy một đồng xu ra, “Vẫn như trước, tính mặt hoa, nếu mặt hoa, hôm nay chúng ta đi đăng ký.”
Hắn trừng mắt nhìn tôi, không nói lời nào.
Tôi lui về phía sau một bước, nhìn hắn không chớp mắt, “Em muốn tung.”
Dứt lời, tôi tung đồng xu lên trên.
Lần này hắn không giống như hồi đi học, dù là kết quả gì cũng chấp nhận, cũng không giống như lần trước ở trong phòng bệnh gào lên mặt số cũng phải tính, mà lợi dụng ưu thế chiều cao giơ tay chặn lại giữa chừng, cướp lấy đồng xu.
Sau đó hắn mở lòng bàn tay ra, mặt hoa hướng lên trên.
Trái tim tôi đánh rơi một nhịp.
Cái này không tính.
Nhưng đến khi tôi thấy khóe mắt hắn đỏ bừng lên, trong mắt ngập nỗi khát vọng đợi mong, rất thuần túy đẹp đẽ, tôi lại không khống chế được bản thân mình làm chuyện ngu ngốc.
Đăng ký rồi, Hoắc Thời An ngồi trong xe tĩnh tâm lại.
Tôi không làm phiền hắn, tôi cũng phải sắp xếp lại mớ cảm xúc ngổn ngang, không thể không biến sắc, không kích động.
Thời gian lặng lẽ trôi trong sự im lặng của chúng tôi, lúc này đây cả hai đứa đều quên mất mình phải đuổi kịp chuyến bay.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Thời An nâng niu tờ giấy đăng ký như báu vật lên, hắn cất lời, giọng khàn đặc, “Từ hồi anh muốn hôn em, anh đã tưởng tượng tới ngày này.”
Tôi nghi ngờ hắn khóc, bèn quay mặt hắn lại, nhưng hắn ra sức nghiêng đầu, không cho tôi xem, tôi đành phải bỏ cuộc.
Ngừng lại một chút, tôi hỏi, “Muốn hôn em khi nào?”
“Có một lần em ăn kem que, cái miệng hồng hồng óng ánh, anh cứ nhìn mãi, muốn biết hôn có cảm giác thế nào.” Hoắc Thời An nói, “Khi đó anh biết anh mất đi một người anh em, tiêu đời rồi.”
Tôi vuốt mặt, khẽ lẩm bẩm, “Sau đó em cũng tiêu.”
Hắn chấn động, không kiềm chế được tâm tình mà nói, “Lặp lại lần nữa đi!”
Tôi giật mình, “Có gì hay ho mà nói, cái gì có thể cho anh em đã cho anh hết rồi, anh còn muốn mấy chữ ấy à?”
Hắn bướng bỉnh nói, “Muốn chứ.”
“……….”
Tôi đành phải lặp lại một lần nữa.
Hoắc Thời An nhanh chóng lấy tay dụi lên mắt, nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt ưng ửng đỏ, trên gương mặt là nụ cười trong veo mà ấm áp, toát lên nét thanh xuân trẻ trung mà tôi thương vô vàn, “Phương tiên sinh, chúc mừng em trở thành bạn đời của anh.”
Tôi nhìn gương mặt hớn hở của hắn, không kiềm chế được chọc hắn, “Hoắc tiên sinh, nước mình không thừa nhận đâu.”
Bộ dạng hắn như thể muốn đập chết tôi, “Đừng sát phong cảnh như vậy được không hả?”
Tôi bật cười thành tiếng, “Thế làm lại đi.”
Hắn lườm cảnh cáo tôi, sau đó làm lại, đưa tay ra nói với tôi, “Phương tiên sinh à, chúc mừng em trở thành bạn đời của anh.”
Tôi nắm lấy tay hắn, hết sức dịu dàng, “Là vinh hạnh của em.”
Hai chúng tôi nhìn nhau, đều trông thấy dáng vẻ ngốc nghếch mà mình hằng quen thuộc.
Năm dài tháng rộng như vậy, ngọt ngào và cay đắng, niềm vui và nỗi buồn, nhất định đều sẽ có, mình cùng nhau từ từ bước qua.
Dù sao hai ta cũng chẳng thể xa rời.