Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 8 : Sợ tôi ăn cậu à?

Ngày đăng: 03:52 19/04/20


Tôi xin Hoắc Thời An một điếu thuốc.



Dường như Hoắc Thời An cho rằng tôi có thể tự nhiên hóa ra lửa mà châm thuốc, nửa buổi vẫn không có ý định đưa bật lửa cho tôi.



Tôi làm bộ phiền muộn và đáng thương mà thở dài thườn thượt, “Haizz.”



Hoắc Thời An không phản ứng lại, bộ dạng thờ ơ không mảy may động lòng, thế là tôi lại thở dài, kéo dài giọng ra, “Haizzzzzzzz”



Cuối cùng hắn cũng ném bật lửa qua, nghiêm mặt, bộ dạng chê tôi phiền lắm.



“Tanh tách”



Tôi nhấn bật lửa, một ngọn lửa xanh lam bật lên, mùi thuốc cháy lùa vào khoang mũi, có phần sặc.



Vị không dịu như nhãn hiệu thuốc lá tôi thường dùng.



Giọng Hoắc Thời An vang lên bên tai tôi, “Cậu tới đại học A dạy cái gì?”



Tôi còn đang tập thích ứng với mùi khói nồng đậm, không tập trung, không nghe thấy lời hắn nói.



Hoắc Thời An gầm lên với tôi, “Phương Hoài!’



Tôi giật mình, sững ra nhìn hắn, “Sao cơ?”



Điệu bộ Hoắc Thời An như “tôi cũng bị cậu làm cho tức chết rồi”, cắn răng nói, “Tôi hỏi cậu, cậu định tới trường đại học A dạy cái gì?”



Tôi nói, “Lập trình.”



Hoắc Thời An chau mày, “Sao không đi làm dự án?”



“Làm rồi,” Tôi dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng khuyết trên cao, “Quá mệt mỏi.”



“Nói ra chắc cậu không tin, năm ngoái tôi theo giáo sư làm dự án, mỗi ngày làm mười mấy tiếng liền, ngoài ăn uống ngủ nghỉ ra, thời gian còn lại đều cắm mặt vào máy tính, đầu vừa chạm gối là ngủ được luôn.”



“Tôi không tin.” Hoắc Thời An nhếch khóe môi mỏng lên, “Phương Hoài mà tôi biết là cái đứa cả ngày chỉ muốn nằm ườn.”




Đột nhiên có cảm giác mọi thứ quay trở lại lúc ban đầu.



“Đi thôi, đưa tôi về đi.” Tôi thấy Hoắc Thời An mở to mắt nhìn mình, liền nói, “Tôi không gọi xe nữa.”



Hoắc Thời An đứng thẳng dậy, đột ngột nói một câu, “Tiện đường thôi đấy.”



Tôi nói như vỗ về, “Rồi rồi, biết rồi.”



“Cậu thì biết cái gì?” Hoắc Thời An lầu bầu nói, “Cậu chả biết cái đếch gì cả.”



Tôi không nói gì mấy giây, “Tôi không biết, thế cậu nói cho tôi đi.”



Hoắc Thời An giữ động tác mở cửa xe cho tôi, dừng lại phải đến năm phút liền, đột nhiên nổi đóa lên với tôi, “Cậu bị ngu à? Sao không tự tìm tòi, tự tìm đáp án cho mình đi?”



“………”



Tôi chỉ muốn đập hắn một trận.



Từ buổi họp lớp tối hôm đó đã bắt đầu có ý nghĩ này, theo mỗi lần gặp mặt nó lại càng trở nên mãnh liệt.



Hắn trắng trợn không chút kiêng dè mà chọc tôi, sớm muộn gì tôi cũng phải tẩn cho hắn một trận, đây là chuyện không sớm thì muộn mà thôi.



Sáng mùng ba tôi tới trường đại học A, sau khi xong quy trình liền loanh quanh trong trường học một vòng.



Đi được mấy vòng, tôi dừng lại selfie trước thư viện, đăng lên vòng bạn bè, viết là —— Đại học A, xin chào.



Hoắc Thời An lập tức nhắn cho tôi, “Ảnh chụp xấu quắc, caption thì dị hợm.”







Tôi chỉ muốn kéo hắn vào blacklist.



Với lại, đại minh tinh không cần làm việc à?