Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 9 : Đừng sợ

Ngày đăng: 03:52 19/04/20


Tôi không trả lời Hoắc Thời An.



Áng chừng nửa giờ sau, hắn gửi một video tới.



Video quay cảnh ngồi nhâm nhi trà chiều của hắn, cả một bàn ăn rất phong phú, nhìn trông rất ngon miệng, màn hình quay cận cảnh vào một đĩa tart trứng, dường như mới làm xong, màu sắc rất mê người.



Trong video không có Hoắc Thời An, người khác không xuất hiện, thế nhưng tôi nghe thấy hắn cố ý nhai chóp chép.



Ấu trĩ khiến tôi muốn túm lấy hắn.



Tôi cất điện thoại vào trong túi, quay trở về chỗ ở.



Tài xế là một chú chừng bốn mươi, tính cách rất nhiệt tình, tán gẫu về tình hình giao thông với tôi, kể đường nào bị chặn, đường nào không dễ đi, nhiều ngã rẽ, nói tiếng phổ thông mang theo âm địa phương.



Tôi nghe thấy rất thân thiết, thi thoảng cũng nói chuyện đôi câu.



Xe bật radio, dẫn chương trình đang pha trò, cười hỉ hả suốt chặng đường.



Lúc đến nơi, thái dương tôi như muốn nổ tung, không thể đợi được nữa mà mở cửa xuống xe, còn quên cả trả tiền.



Tài xế gọi tôi mấy tiếng, tôi mới chóng mặt trả tiền, bàn tay lau vầng trán, ướt nhẹp mồ hôi.



Đi không được bao xa, tôi tìm một chỗ ngồi xuống mà ói quên trời quên đất.



Có người đàn ông đi qua tôi, trong tay cầm điện thoại, mở nhạc mà không đeo tai nghe, giọng ca sĩ khàn khàn theo tiếng nhạc vọng ra bên ngoài, “Thành phố này sao mà hoang tàn, hồi ức này sao mà tàn độc…”



(T/N: Bài hát Không Thành (Thành phố hoang tàn) – Dương Khôn)



Dạ dày tôi cuồn cuộn một hồi, lại ói thêm mấy lần nữa.



Mẹ kiếp, mấy năm rồi không say xe.



Buổi tối tôi nhận được điện thoại của nữ sĩ Chân, mẹ hỏi tôi đã ăn cơm chưa.



Tôi nói con đang ăn đây.



Đầu bên kia nữ sĩ Chân yên lặng, vọng lại tiếng thở dài xót xa, “Mẹ xem tin tức rồi.”



Bàn tay tôi run lên, thức ăn vung vãi ra ngoài, lặng im đợi lời nói tiếp theo.



“Thằng Hoắc nó lớn rồi, con cũng lớn rồi, hai đứa có công việc khác nhau, lĩnh vực khác nhau, mạng lưới giao thiệp cũng khác nhau, không còn giống như hồi còn đi học nữa.” Nữ sĩ Chân dừng lại đúng lúc, “Hoài Hoài, hai đứa không thể quay lại được như trước, con hiểu không?”



Tôi nuốt miếng cơm trong miệng xuống, “Mẹ à, có phải mẹ nghĩ nhiều rồi không?”



“Ai bảo sau khi con chia tay nó, không qua lại với ai?” Nữ sĩ Chân bất an cất cao giọng nói một tràng dài, “Con xem con đấy, không thích con gái thì thôi, sao cứ tâm tâm niệm niệm thằng nhóc kia chứ? Cái vòng cổ kia là sao hả?”



Tôi tìm trong chiếc hộp nhựa dùng một lần món nấm mình yêu thích.



Năm đó Hoắc Thời An cổ lỗ viết thư tình cho tôi, không cẩn thận bị mẹ tôi phát hiện, tôi bị ép come out, bây giờ nhớ lại một chút thấy thật đáng sợ.



Tôi tìm được cây nấm, bỏ vào miệng, nói chuyện không rõ, “Mẹ biết mà, con ở nước ngoài vì tốt nghiệp sớm mà cắm đầu vào học mệt chết đi được, tốt nghiệp lại theo các giáo sư làm việc, làm gì có thời gian để yêu đương chứ.”



Ăn nấm xong, tôi lại bổ sung một câu, “Chuyện tình cảm cứ tùy duyên thôi.”



Tôi đinh ninh rằng mẹ sẽ giận mà nói một câu “Tùy duyên tùy duyên, anh ở một mình năm sáu năm nay rồi”, không ngờ mẹ lại bảo, “Con à, con nói đến tùy duyên, mẹ lại sợ.”



Nghe vậy, tôi ngẩn ra, “Sợ gì chứ?”



“Sợ con đi một vòng, lại quay về với Hoắc Thời An.”



Nữ sĩ Chân thở dài, “Mẹ kêu Tiểu Lưu điều tra rồi, giờ nó là đối tượng vàng của giới giải trí được người nâng kẻ đỡ, là đại lưu lượng trong giới showbiz, không biết bao nhiêu đơn vị truyền thông dõi theo, fangirl của nó cũng nhiều đến mức dọa con, không chỉ có số lượng đông đảo, mà sức chiến đấu cũng rất mạnh, nếu con dính vào nó, có thể bị mấy đứa ăn không còn sót lại cặn.”



Tiểu Lưu là thư ký của mẹ tôi, là một chị gái, không phải kiểu người nói mạnh miệng.



Tôi buông đũa xuống.



Nữ sĩ Chân nói lời ý tứ sâu xa, “Được hay không mẹ không nói với con nữa, con phải biết, giờ thằng Hoắc nó là người của công chúng rồi, con thì là giảng viên, mọi việc phải giữ đúng mực, nhớ suy nghĩ, cân nhắc cẩn thận sau đó hẵng làm.”



Tôi khẽ vâng một tiếng, “Mẹ giữ sức khỏe nhé.”



Cúp máy rồi, tôi nhìn thức ăn ngoài trước mặt, đột nhiên thấy ngấy, không còn chút khẩu vị nào.



Tôi vào nhà bếp bật bếp lên, đun nước nấu bát mì.



Sáng ngày mùng năm, tôi đi dạy, đám sinh viên dùng cả trăm câu hỏi về Hoắc Thời An để chào đón tôi.



Tuy rằng tôi đã được diện kiến độ đáng sợ lưu lượng của Hoắc Thời An, cũng biết lần trước hắn lên hot search rất lâu.



Mà tôi làm bạn học cũ, là bạn thân cùng hắn lớn lên, là bạn của minh tinh trong truyền thuyết, ở trong trường học ít nhiều gì cũng được đãi ngộ đặc biệt.



Thế nhưng tôi không ngờ các sinh viên lại nhiệt tình đến vậy.



Để có thể hỏi nhiều một chút, mà làm bài tập thật nhanh, chỉ lo trí nhớ mình vấp phải vấn đề, quên mất câu hỏi nào mình đã biết, lại quên mất câu mình muốn hỏi.



Hỏi thì thôi, lại còn quay video.



Con người tôi ấy à, tính tình có những lúc rất tốt, cũng có những lúc rất tệ, lúc bấy giờ tính tình tôi vòng qua chuyển lại giữa hai cái, cứ vòng qua vòng lại.



“Ở trường học, tôi là giảng viên của các em, không phải bạn học cũ của anh Thời An của các em, có vấn đề gì thì các em lên mạng tìm, đừng hỏi tôi nữa, hôm nay thì thôi, nhưng không có lần sau.”



Tôi đã nói như vậy rồi, mà không ai sợ cả.


Sáng thứ sáu, khoảng chừng bảy giờ, tôi ngồi trên bệ xí, theo thói quen cầm điện thoại lướt xem tin tức, nhất thời hứng trí ấn vào mục giải trí, trông thấy đưa tin về Hoắc Thời An.



Vẫn là một dải đào tơ.



Nhà gái là Trần Lâm Lâm, xem tuổi còn khá trẻ, trông xinh xắn đáng yêu, cùng lắm mới đôi mươi, cũng là phái lưu lượng, rất nổi.



Admin gọi đó là CP lưu lượng, CP quốc dân.



Có rất nhiều bình luận, tôi lướt xem một lượt, cảm thấy rất thô tục, không văn minh.



Có một bình luận nói ca ca nhà mình là mẫu thai solo, tôi không biết câu này có ý nghĩa gì, sau khi tra mới biết là không yêu đương.



Tôi lên xem bài văn, Trần Lâm Lâm và Hoắc Thời An cùng tham dự một dạ hội, hát ca khúc “Đại Trung Quốc”, cứ như vậy CP ra đời.



Tôi xem mấy trang phía dưới, xem rồi thì không dừng lại được, ngồi trên bệ xí nửa tiếng trời.



Sau đó tổng kết tin tức là, Hoắc Thời An có mấy cô bạn gái, đều là cư dân mạng tìm cho hắn, đợi hắn nhận về.



Chỉ cần hắn nhận một người trong số đó, fans của mấy cặp kia sẽ kết thành liên minh.



Tôi lui ra khỏi mục tin hot, đột nhiên phát hiện một tin dữ, tôi táo bón rồi.



“……”



Thời gian ngồi bệ xí phá kỷ lục, thời gian lưới tin mới cũng phá kỷ lục, tôi ôm tâm tình phức tạp xả nước, rửa tay, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.



Mặt táo bón không lệch đi đâu được.



Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, “Thầy Phương à, có đó không?”



Tôi nghe thấy tiếng đồng nghiệp, lập tức ra mở cửa, đập vào mắt là quầng mắt đen xì của anh ta.



Thầy Lưu nhích mình qua khe cửa nhỏ, cũng không tìm vị trí ngồi, dựa ngay bên cạnh cửa.



“Thầy Phương à, tôi có việc muốn nhờ thầy giúp.”



Tôi nhìn cái lưng gù của anh ta, muốn vỗ lên đó hai cái, “Anh nói đi.”



“Chuyện là thế này.”



Thầy Lưu xoa xoa tay, “Là thế này, chính là, là như vậy, như vậy đó.”



Vẻ mặt tôi hiện rõ dấu chấm hỏi, như vậy như vậy là sao?



Dường như thầy Lưu vừa hạ quyết tâm, trông như sắp khóc đến nơi, “Tôi có đứa em gái, nó theo đuổi thần tượng.”



Tôi nghĩ mình đã đoán được đại khái có chuyện gì rồi.



“Từ khi con bé biết cậu là đồng nghiệp của tôi, ngày nào cũng làm phiền, tối qua tôi khắc khoải không ngủ được.”



Thầy Lưu vén tóc mái trên trán lên cho tôi xem, dáng vẻ bị năm tháng tàn phá, “Thầy Phương à, tôi thật sự hết cách rồi nên mới tìm cậu, cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc đầu tôi hói luôn mất.”



Tôi nghĩ bụng, anh hói đầu có khi còn đỡ ấy chứ, vành mắt đen xì thế kia kìa.



Thầy Lưu cười khổ khẩn cầu, “Thầy Phương à, nhất định cậu phải giúp tôi việc này.”



Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã vội nói, “Tôi biết cậu bị sinh viên làm phiền, cậu yên tâm, tôi không nhờ cậu tìm bạn học cũ ký tên vào ảnh đâu, chỉ là muốn cậu hỏi cậu ấy một vấn đề, cậu ấy và Trần Lâm Lâm có qua lại không thôi?”



Tôi khó xử nói, “Thầy Lưu, thầy xem chuyện này, đây là việc riêng tư, hỏi cũng không tiện, nghệ sĩ sẽ không tùy tiện tiết lộ vấn đề tình cảm của mình với người khác.”



“Cũng đúng, thầy Phương nói rất có lý.”



Có lẽ là vẻ mặt táo bón của tôi quá nghiêm trọng, thầy Lưu không đành lòng, than thở nói, “Thế tôi kêu là không biết vậy, em gái tôi nó là fan CP bạn học cũ của cậu với Trần Lâm Lâm, thắp hương bái Phật cầu họ bên nhau đấy.”



Tôi một lời khó nói hết tiễn thầy Lưu ra về, đứng sững người trong phòng khách.



Tôi và Hoắc Thời An giống như không phải trời sinh đã gay, sau đó không biết vì sao lại cong.



Là hắn cong trước.



Cong giống như có thể truyền nhiễm, hắn cong rồi, tôi cũng cong theo.



Giờ tôi vẫn còn cong, không thẳng nổi.



Tôi xoay người thu dọn quần áo trên sofa, không tự chủ ngâm nga, “Mười tám cong, chín vòng tròn, cong cong tròn tròn, tròn tròn cong cong, đều lượn quanh sông và núi thổ gia nhân…”



Lại có tiếng gõ cửa vang lên.



Tôi còn tưởng vẫn là thầy Lưu, sau khi mở cửa, lời đến bên miệng liền im bặt.



Hoắc Thời An đứng ngoài cửa tháo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt râu ria lởm chởm.



Tôi ngẩn ra, “Không phải cậu đang đóng phim ở nước ngoài hay sao?”



“Trở về tham dự một hoạt động.”



Hoắc Thời An vừa đẩy tôi vào trong cửa, vừa cất bước đi vào, không cho tôi từ chối, “Bụng tôi đánh trống biểu tình đến nơi rồi, cậu mau nấu gì cho tôi ăn đi, không muốn mì.”



Hắn không biết xấu hổ nhấn mạnh, “Tôi không muốn mì.”



Tôi nghe vậy liền đẩy hắn ra ngoài cửa, “Cảm phiền xuống dưới tầng mà gọi.”