Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 12 : Trò chơi quốc vương

Ngày đăng: 12:46 30/04/20


Ngày cuối cùng ăn tết ở thủ đô, Quan Hạc nhận được một cú điện thoại.



Anh và người ở đầu dây bên kia rất thân thiết, lúc nói chuyện cũng thả lỏng nhiều, Tạ Văn Tinh ở ngoài thì nghiêm túc ăn sáng, còn trong lòng thì suy đoán xem đây có thể là ai được.



Nam? Nữ?



Tạ Văn Tinh uống một ngụm nước chanh, Quan Hạc cúp máy: "Tối nay Lê Diễn mời chúng ta ăn cơm, chắc là còn có bạn học cấp ba của tôi và cậu ta."



Tạ Văn Tinh cảm thấy cái tên này hơi quen quen, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên tỉnh ngộ.



Là anh đại lúc mà cậu còn học trung học?



Xuất thân của Quan Hạc và Lê Diễn tương tự nhau, nhưng tính cách của hai người thì hoàn toàn ngược lại. Lúc đó Quan Hạc là học sinh giỏi dạng top, dù gia thế có xuất chúng cỡ nào cũng không ỷ thế bắt nạt người khác. Lê Diễn thì không, một tuần chỉ học hai ba buổi, thường thường sẽ xuất hiện với một đám con ông cháu cha. Giáo viên cấp ba cũng bó tay với bọn họ.



Chắc là do lớn lên bên nhau từ nhỏ, Lê Diễn coi Quan Hạc làm anh em từ tận đáy lòng. Lúc cấp ba, giáo viên chủ nhiệm lớp Quan Hạc là là một giáo viên trung niên có kinh nghiệm, ông ấy nghĩ ra được một đối sách cực hay, để Quan Hạc làm lớp trưởng.



Vì để lại mặt mũi cho anh em, Lê Diễn không thể không có mặt đúng giờ mỗi sáng chào cờ. Tạ Văn Tinh cảm thấy dân đại ca ở bên mình khác hẳn trong miệng người khác bởi dân đại ca cậu biết đều có dính đến người học giỏi, mà Lê Diễn càng giống chó săn của Quan Hạc hơn.



Điểm hẹn mà Lê Diễn đặt ra là một toàn biệt thự nổi danh có tiếng ở thủ đô. Ăn cơm ở tầng một, ca hát ở tầng hai, khu nghỉ ngơi ở tầng ba. Tuyệt nhất là trên tầng cao nhất có một cái hồ bơi nhân tạo lớn, bình thường không mở cho người ngoài.



Bởi Lê Diễn đã chỉ rõ ra là mời hai người, Tạ Văn Tinh cũng tham gia luôn vào hội họp lớp này. Đến nơi báo tên Lê Diễn, chị gái phục phụ thuần thục dẫn họ vào phòng trong cùng.



Đi vào, Tạ Văn Tinh nhìn thấy Lê Diễn đầu tiên, mắt vẫn to mày vẫn rậm hệt như trong trí nhớ, cười rộ lên thì lại giống một chú Huskies.



"A Hạc!" Chó săn vô cùng nhiệt tình với Quan Hạc: "Bọn tôi chờ cậu lâu rồi, cậu ngồi trước đi."



Tạ Văn Tinh nghĩ trong lòng, giống hệt lúc trước.



Quan Hạc kéo ghế ra: "Tôi với Tiểu Tạ ngồi bên này."



Lúc này Lê Diễn mới phản ứng được là bên ghế dài chỉ còn một chỗ trống, hắn nhíu mày, rồi chợt vui vẻ ra mặt: "Giới thiệu với mọi người, đây là Tiểu Tạ, học dưới bọn tôi, là đàn em của tụi tôi đó."



Tạ Văn Tinh nhìn một vòng những người khác có trong phòng, hơi hơi có cảm giác quen thuộc. Có người cười nói trước tiên: "Anh Hạc vẫn giống như xưa, lúc hội họp lúc nào anh cũng đến muộn nhất."



"Lớp trưởng lớp ta, ai đẹp trai người đó đến muộn."




Lê Diễn vẫn còn ồn ào: "Không thì Tiểu Tạ hôn Thái tử gia một chút. Bể bơi kia nước lạnh như băng, bây giờ còn là mùa đông, bơi một vòng xong chắc chắn cậu không chịu được."



"Chỉ riêng sắc đẹp này của A Hạc, cậu không hề chịu thiệt đâu."



"Cậu xem cậu ta còn không nói lời nào, không nói tức là không ngại, cậu ta còn không sợ, cậu sợ cái gì?"



Tạ Văn Tinh mở miệng: "Tôi..."



Âm thanh của cậu không lớn, chỉ có Quan Hạc ngồi cạnh là nghe thấy. Ánh mắt Tạ Văn Tinh màu hổ phách, bởi men say, mơ màng hơn ngày thường.



Quan Hạc không nhớ đã bao lâu rồi không thấy Tạ Văn Tinh như thế, có một số chuyện đột nhiên nhớ lại không đúng lúc, cuống họng Quan Hạc hơi khô, hầu kết lăn một chút.



Tạ Văn Tinh cũng chú ý đến sự thay đổi vi diệu trên người Quan Hạc.



Tạ Văn Tinh phát hiện mình thật không biết xấu hổ...



Cậu chớp mắt, cố gắng để giọng mình nghe thật tự nhiên: "Nhất định phải ôm?"



Lê Diễn: "Nhất định phải ôm."



Tạ Văn Tinh: "Miệng đối miệng? Ba mươi giây?"



Lê Diễn cho là có cơ hội rồi, vui vẻ ra mặt: "Ừ ừ ừ!"



Trong mấy giây đặt câu hỏi này, Quan Hạc hình như gần cậu thêm một chút, Tạ Văn Tinh ngửi được mùi chanh lẫn trong mùi gỗ mun, mỗi lần Quan Hạc hít thở cậu đều cảm thấy anh có một sức hút khó mà cưỡng lại được.



Đệt, khả năng kiềm chế của cậu chắc chắn chẳng là cái thá gì khi đứng trước mặt người này.



Cứ vậy mà kéo dài mấy chục giây không chỉ không làm Tạ Văn Tinh tỉnh táo lại, nó còn khiến cậu hưng phấn hơn, nếu làm theo, nhất định Quan Hạc sẽ phát hiện ra tình hình của cậu.



Tạ Văn Tinh bỗng nhiên đứng lên, mắt nhìn thẳng: "Tôi đi bơi."



*Âu nâu!!!!!!!!!!!!!!!!! Cởi quần ra rồi còn cho xem cái này. QAQ