Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 13 : Hô hấp nhân tạo

Ngày đăng: 12:46 30/04/20


Hắn dứt tiếng, bầu không khí bỗng giảm xuống không độ.



Lê Diễn vẫn còn duy trì nụ cười lúc nãy, hắn nhếch nhếch môi, ngờ rằng mình nghe nhầm: "Cậu nói gì? Bơi?"



Tạ Văn Tinh đáp lại một tiếng.



Đại khái là bầu không khí quá quái lạ, mấy người bạn học khác cũng cười cười hòa giải: "Đến phiên tôi cũng không dám hôn Quan Hạc."



"Bơi thì bơi, vừa hay bây giờ người thấy nóng, đi hạ nhiệt chút."



Lê Diễn nhìn Quan Hạc, anh vùi mình vào ghế sô pha, nhìn dáng có chút mệt mỏi. Ánh đèn KTV rơi xuống đôi mắt anh, càng nhìn càng tối.



Mà Lê Diễn cảm nhận được, tâm trạng của Quan Hạc lúc này...



Hắn rùng mình một cái, vô cùng hối hận lúc trước mình nói quá mức, bây giờ cũng chỉ còn cách nhắm mắt mà nói: "Được, được, đàn em có khí phách, vậy chúng ta đi bơi."



Lê Diễn gọi điện thoại, một lát sau hắn ngẩng đầu lên: "Tầng bốn mở rồi."



Bể bơi trên tầng bốn hiếm lắm mới có khách nay đèn đuốc sáng trưng, nóc nhà có một nửa là giá đỡ kim loại, một nửa là thủy tinh, bơi tới nửa hồ sẽ nhìn thấy bầu trời đêm. Nhìn bể bơi lấp lóa sóng nước, có người kinh ngạc nói: "Bể bơi này hình như hơi bị lớn quá?"



Lê Diễn: "Tám mươi mét mà, còn dài hơn thế vận hội ba mươi mét."



Hắn nói xong câu này thì nhìn về phía Tạ Văn Tinh đã bắt đầu cởi quần áo, tên nhóc bị vây giữa đám người, một đám bạn không không hiểu chuyện sâu xa đều phấn khởi mà chỉ điểm. Lê Diễn quay đầu nhìn cửa.



Quan Hạc đứng ngay cạnh cửa, ánh mắt nhạt nhẽo, cũng không có ý định đến.



Lê Diễn hỏi lại một lần cuối cùng: "Cậu muốn bơi thật hả? Bây giờ cũng sắp gần sáng rồi, nhiệt độ nước và nhiệt độ bên ngoài cũng chênh lệch nữa, bình thường không ai bơi giờ này đâu."



Tạ Văn Tinh nhìn bề bơi hơi bị lớn mà chột dạ, mà đã đến nước này rồi, cậu cũng chẳng còn cách nào khác.



"Bơi."



Cậu nói, rồi nhảy tại chỗ mấy lần.



Thấy cậu định xuống luôn như thế, Lê Diễn vội vội vàng vàng gọi người lấy quần áo cho cậu, không có quần bơi, bèn lấy quần đùi mặc mùa hè. Cậu thay xong sau đó Lê Diễn vô ý nhìn thấy chân Tạ Văn Tinh, khá là shock.



Rất trắng, hơn nữa chân nhìn đẹp, cẳng chân rất dài.




[Ba, con hi vọng ba thành một ông ba ma quỷ]



[Ông sờ nói nghe có giọng mũi vậy, bị cảm hả?]



"Có lẽ thế," Tạ Văn Tinh bắt đầu xếp cặp, bây giờ cậu đã mơ hồ thầy không ổn: "Tối hôm qua đi bơi, hình như bị lạnh, đêm nay có lẽ dừng live sớm."



Khu bình luận hỏi cậu sao lại bơi mùa đông.



"Đuổi theo tiên cá, bị đuối nước."



Vừa hay lúc này, Tạ Văn Tinh nghe thấy có người đi ngang qua phòng. Chắc Quan Hạc cũng xuống dưới tìm đồ ăn, Tạ Văn Tinh nghe tiếng bước chân của đối phương, cố ý cất cao giọng trả lời câu hỏi người ta hỏi là có đuổi theo được hay không.



"Đuổi được," Tạ Văn Tinh cười hì hì: "Người ta còn hôn tôi một cái."



Tiếng bước chân biến mất bên ngoài hành lang, không được đáp lại Tạ Văn Tinh cũng không buồn, cậu bắt đầu chơi game.



Hai trận chơi xong cũng hết một tiếng, đầu càng ngày càng như hồ dán, cố lắm mới đánh xong trận thứ ba, dần dần có người phát hiện Tạ Văn Tinh không nói thêm câu nào.



Có bình luận khuyên cậu đi nghỉ, có chửi máu cho chó đầy đầu, cậu xoa xoa huyệt thái dương, xác định là mình không cố được: "Thật xin lỗi, hôm nay tới đây thôi."



Nói xong cậu cũng không còn tâm trí đâu đọc bình luận, bắt đầu tắt thiết bị.



Ngồi thừ ra mất một lúc, sau khi thấy hơi đỡ rồi Tạ Văn Tinh mới đi về phía phòng ngủ chính. Cậu gõ cửa một chốc, đợi nửa ngày mới thấy cửa được mở.



Nhìn Tạ Văn Tinh cúi đầu đứng bên ngoài, Quan Hạc vẫn chẳng lộ vẻ gì, trong mắt lại có chút chần chờ.



Định làm trò mới?



Tạ Văn Tinh ngẩng đầu lên, hai má ửng đỏ, đôi mắt có chút tan rã.



Tiếng của cậu hiếm lắm mới thấy vụn vỡ, yếu đuối như thế.



"Hình như tôi sốt rồi, nhà anh có nhiệt kế không?"



*Toi bị bánh chưng vật các thím ạ......... Xin lỗi chết chìm lâu quá*