Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 18 : Một thìa đường

Ngày đăng: 12:46 30/04/20


"Được, được..."



Cậu trầm giọng, ánh mắt dịch ra: "Về thôi."



Không chờ Quan Hạc phản ứng, Tạ Văn Tinh ấn vào thang máy trước tiên. Trong lúc chờ thang không biết vô tình hay cố ý, Quan Hạc luôn cảm thấy ánh mắt cậu tránh mình.



Vừa nhìn, đoạn cổ đỏ hồng vẫn chưa biến mất.



Về đến phòng, Tạ Văn Tinh rửa mặt xong co quắp trên giường, qua mấy giây, cậu không nhịn được cúi đầu nhìn hông của mình.



Quan Hạc ôm cậu từ phía sau sao?



Gần quá rồi, dường như cậu có thể nghe được tiếng hít thở vững vàng của đối phương, âm thanh đó hoàn toàn khác với tiếng tim đập hoảng loạn tưng bừng của mình.



Ngẫm lại phản ứng lúc nãy của bản thân, Tạ Văn Tinh có chút hối hận...



Ngốc quá đi mất.



Còn đỏ mặt, nói câu sau đá câu trước bôm bốp.



Sao cậu lại không có tương lai thế cơ chứ?



Ngày hôm sau. Weibo công bố ảnh hôm lễ tình nhân.



Bên EVE share về, mấy streamer được tag cũng đồng loạt share.



[Jungle cos Soraka buồn cười quá đi mất thôi, tóc giả màu xanh lục, một mảnh thảo nguyên xanh ở trên đầu]



[Tôi thấy ổn nhất là Flash, Ahri đẹp nhất cảm đám luôn]



[Mọi người có để ý là ông Sờ che cổ áo giúp Flash không! Hai đại thần cuối cùng cũng phát kẹo, chết cũng không tiếc!]



[Xin mọi người không cần ghép bậy cp ở đây, chính mồm Phất cẩu nói là thích kĩ thuật chơi game của Sờ thần hơn là bản thân ổng. Kính xin không nên ship bậy.]



[Chỉ có bên kế hoạch cố ý làm vậy, cũng không phải lần đầu tiên, Flash chỉ coi Sờ thần là thần tượng mà thôi]



...



Có đội viên của EVE trong ảnh, lại có thêm đông đảo streamer của Lam Kình cùng share, bộ ảnh này lập tức đứng hàng hot search trong một khoảng thời gian. Lam Kình thấy nổi như vây, cố ý cắt ghép biên tập một đoạn clip hậu trường tung lên tặng fan. Vì vậy clip có cảnh Flash trốn ở phía sau Tạ Văn Tinh, đồng đội thì đứng rình chụp ảnh lại lên hot search lần nữa.
Màu trắng, một viên kẹo sữa tròn vo.



Tạ Văn Tinh ngắm nghía nó, không nhúc nhích cứ như bị choáng.



Chờ cậu ý thức được đây là cái gì, giọng nói cũng run rẩy trong vô thức: "Sao trên người anh... Trên người anh lại có..."



Sau khi phẫu thuật cắt ruột thừa hồi lớp 10 không bao lâu, cậu và Quan Hạc ra ngoài chơi bóng, đầu xuân nắng ấm, Tạ Văn Tinh chơi mấy hiệp đã thấy choáng đầu. Quan Hạc đưa cậu đến bệnh viện gần nhất, bác sĩ nói, bởi cậu không chú ý đến chuyện điều dưỡng cơ thể, mắc chứng hạ đường huyết nhẹ.



Tạ Văn Tinh có bệnh mau quên, cho dù bác sĩ có cố ý nhắc đi nhắc lại, cậu cũng lười mang kẹo trên người. Quan Hạc nhắc mấy lần cũng không thấy có hiệu quả, bất đắc dĩ đành phải mang giúp cậu.



Lê Diễn phát hiện ra tình hình của hai bọn họ, có lần cố tình muốn kiếm Quan Hạc lấy kẹo. Mặt dày mày dạn, không chừa thủ đoạn nào chỉ để đổi lấy một viên kẹo: "Một bao Hoàng Hạc Lâu ok không?"



"Cút."



"Áo đấu kí tên của Iverson?"



"Cút."



"Giáo viên có nói với tôi nè, cậu cho tôi một viên kẹo, chào cờ thứ hai đảm bảo mặc đúng đồng phục."



Quan Hạc còn không thèm cho hắn một ánh mắt.



Đáng ra Lê Diễn cũng không quá muốn, mà Quan Hạc lại từ chối thẳng thắn dứt khoát như thế, thành ra hắn lại cứ cố đòi. Lê Diễn tha thiết mong chờ: "Vậy tôi phải làm sao cậu mới đổi cho tôi?"



Tạ Văn Tinh cho là Quan Hạc vẫn sẽ bảo Lê Diễn cút đi, không ngờ tầm mắt người kia đảo một vòng, dừng trên người cậu.



Tay Quan Hạc gõ mặt bàn trước mặt cậu, lời thì dành cho Lê Diễn, mà ánh mắt không dời khỏi cậu nửa giây, trong đó có cả một nụ cười dịu dàng:



"Lấy Tạ Văn Tinh đổi với tôi, kẹo cho cậu."



Cho tới ngày hôm nay, Tạ Văn Tinh vẫn còn nhớ ánh mắt của Quan Hạc khi nói câu đó.



Nếu như không phải cậu tưởng bở, nếu như cậu không đoán sai...



Bảy năm.



Trên người Quan Hạc, còn giúp cậu mang theo một viên kẹo.