Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 19 : Nhìn có đẹp hay không

Ngày đăng: 12:46 30/04/20


Vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, sau khi ăn xong viên kẹo sữa được cho, Tạ Văn Tinh hỏi Quan Hạc: "Sao trên người anh lại có cái này?"



Cậu chỉ sợ bỏ qua bất cứ một biểu cảm nào trên người anh, câu hỏi kia cứ lên men trong đầu, tim như bị bàn tay ai nắn bóp.



Quan Hạc hời hợt: "Tiện tay cầm."



Anh quá tự nhiên, bình tĩnh đến khó có thể soi mói. Tạ Văn Tinh nhìn anh, định hỏi thêm mà mãi vẫn chưa ra khỏi miệng được.



Đúng đấy, sao có thể được.



Dù có tưởng bở cỡ nào thì cũng phải có mức độ, cái loại suy nghĩ quái lạ này... Cậu há miệng, lí trí thì nói nên dừng câu chuyện ở đây, mà cậu vẫn cứ không nhịn được: "Sao lại tiện tay..."



Cũng chính vào lúc này, loa thông báo vang lên:



"Kính chào du khách, sau 20 phút gấp rút sửa chữa, cáp treo đã có thể hoạt động bình thường, mời quý khách xếp hàng lần lượt lên cáp treo, chúng tôi vô cùng áy náy vì đã tạo ra sự bất tiện cho quý khách."



Giọng nữ thông báo đè giọng của Tạ Văn Tinh xuống, Quan Hạc không nghe rõ cậu nói gì nghi hoặc đưa đầu qua, Tạ Văn Tinh hơi bị ghét mà lắc đầu.



Ăn tối trong khách sạn, nhìn từ bàn ăn qua cửa sổ sát đất, hóa ra tuyết vẫn còn đang rơi.



Giải quyết cơm tối rồi, Tạ Văn Tinh quay về phòng để tắm, không biết có phải do căn phòng này trang trí quá ám muội hay không, lúc Tạ Văn Tinh tắm xong ra ngoài có cảm giác không dễ chịu cho lắm.



Quan Hạc dựa vào giường lướt điện thoại, đầu hơi cúi, lông mi anh rất dài, lúc cụp mắt như vậy, ánh mắt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng rất nhiều.



Tạ Văn Tinh thấy ở đầu giường có một hộp quà, tò mò xé nơ con bướm mở ra xem bên trong có gì: "Đây là gì vậy?"



Hộp này là do khách sạn chuẩn bị, kết hợp với hoàn cảnh chung quanh, Tạ Văn Tinh không khỏi có chút bay bay.



Quan Hạc không để ý tới cậu, Tạ Văn Tinh đành tự chơi một mình, nhìn thấy thứ trong hộp cậu ngẩn người, ánh mắt lập tức sáng lên.



Có bao cao su thật?



Cậu lấy từng món từng món ở trong hộp ra ngoài, bao cao su, bịt mắt... Còn có, hả?



Tạ Văn Tinh nhìn một lúc mà vẫn không biết đây là cái gì, thấy trên thứ này có một cái nút, Tạ Văn Tinh thử đẩy một cái. Nó bắt đầu điên cuồng rung lên.



"..." Cái đệt.



Phản ứng lại được đây là thứ gì, Tạ Văn Tinh thiếu chút nữa ném bay nó. Một loạt động tác của cậu làm Quan Hạc chú ý đến, Tạ Văn Tinh cười mỉa: "Tôi, tôi chỉ thử chút thôi."



Cậu vừa nói vừa đẩy nút điều khiển lại, vất vả lắm mới tắt được, Tạ Văn Tinh thở ra một hơi.



Ngẩng đầu mới phát hiện Quan Hạc vẫn đang nhìn cậu, Tạ Văn Tinh cứng lại phút chốc, chợt cười nói: "Sao anh vẫn cứ nhìn tôi vậy? Anh có hứng thứ với tôi hay là có hứng thú với... Món đồ chơi kia?"



Cách cậu nói chuyện lả lơi, hiển nhiên là cố ý gây sự. Dù chiếm được chút lợi từ mấy lời chót lưỡi, mà trong mắt Tạ Văn Tinh lại chẳng có ý cười.




"..."



"Được lắm người anh em, nói nửa ngày, hóa ra chỉ có miệng cậu là tương đối có kinh nghiệm?"



Cái đệch.



Quả thực Tạ Văn Tinh muốn chặn miệng Thời Gian lại, vấn đề của đối phương hết từ cái này sang cái kia, hẳng khác nào xử phạt công khai.



Thời Gian nói hết sức sâu xa: "Vậy cậu cũng không thể cứ vậy mà cứng, em gái khẳng định thích bầu không khí kia, dù cậu có thẹn thùng, thì cậu sờ cô ấy một chút cũng được."



Tạ Văn Tinh sắp tuyệt vọng đến nơi: "Tay người ta còn đang trên cổ tôi, cơ bản là tôi không dám động đậy, người ta còn sờ cả hầu kết của tôi! Mịa, sao lại biết chơi như thế chứ?"



Thời Gian chỉ tiếc mài sắt mãi chẳng thành kim: "... Tôi nhìn lầm cậu rồi, cái tên làm người ta thất vọng này."



Thời Gian vừa dứt lời Caitlyn phe địch bị Jinx làm chậm, support của bên kia đã dùng hồi máu rồi, Thời Gian xông lên trước mài máu Caitlyn, hắn đang định dùng ulti vừa hồi lại để gặt đầu người...



"An enemy has been slain!"



Thresh của Tạ Văn Tinh gặt đầu đối thủ trước một bước.



Thời gian trợn mắt: "Tạ Văn Tinh! Mẹ cậu cậu có còn là người không, support mà đi giành mạng với ad?"



Tạ Văn Tinh: "... Tiện tay, tiện tay, anh em đừng giận."



Thời Gian quả thực muốn chửi cậu. Nhịn một chốc, bỗng nhiên hiểu ra: "Nếu như em gái kia chơi game với cậu, cô ấy muốn chơi ad, cậu có nguyện làm support hay không?"



Tạ Văn Tinh: "Cũng không phải chưa từng support cho người ta."



Lúc cấp ba, thỉnh thoảng cậu sẽ support cho Quan Hạc.



Thời Gian: "Giúp cô ấy chặn dame?"



Tạ Văn Tinh: "Có."



Thời Gian: "Vậy trong tình huống lúc nãy, cậu làm thế nào?"



Cái vấn đề này của Thời Gian có thể nói là làm người bối rối, Tạ Văn Tinh suy tư phút chốc: "Vậy tôi... tôi nhường cho người ta."



Thời Gian dứt khoát: "Cậu xong rồi."



Câu tiếp theo là:



"Luyện kĩ thuật đi thằng nhóc."