Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 36 : Trò chơi nhỏ khi yêu

Ngày đăng: 12:46 30/04/20


Đêm hát cuối cùng, Giang Diệu cố ý đến tìm Tạ Văn Tinh, muốn mời cậu ăn một bữa cơm, hoặc là đi nhậu luôn.



Hắn tới hơi muộn một chút, còn khoảng nửa tiếng nữa là Tạ Văn Tinh và ban nhạc nghỉ. Lúc Giang Diệu vào cũng là lúc Tạ Văn Tinh đang nghỉ, thấy Tạ Văn Tinh cứ nhìn mãi một phía, hắn tò mò nhìn theo.



Ở lô ghế dài bên kia, có hai người đàn ông đang ngồi.



Một người trong đó đang hết sức phấn khởi nói chuyện, một người khác thì có vẻ hơi mất tập trung, dù biểu cảm trên mặt có chút khó tiếp cận, nhưng chỉ với khuôn mặt kia, cũng có không ít người ngắm đi ngắm lại.



"Trời ơi..." Giang Diệu hú lên quái dị, làm Tạ Văn Tinh phải quay đầu lại nhìn hắn: "Thế mà ông đây có thể gặp được bóng tối thời thanh xuân."



Tạ Văn Tinh hơi kinh ngạc mà ừ một tiếng.



"Cậu không nhận ra sao? Người cao cao trong hai người kia là đàn anh hồi học sinh của bọn mình đó, hình như họ Quan thì phải?"



Tạ Văn Tinh thấy khá buồn cười: "Tôi biết, nhưng sao anh ấy lại là bóng tối thời thanh xuân của cậu?"



"Cậu quên rồi ư? Trước đây tôi có thích hai đàn chị với một bạn cùng khóa, tôi đi tỏ tình, cả ba đều từ chối, cả ba lí do đều là thích anh ta," Giang Diệu khổ không nói được: "Lúc đàn chị thứ ba từ chối tôi tôi muốn đánh anh ta thật sự, nhưng đáng tiếc đánh không lại, mà chọc cũng không chọc nổi."



Tạ Văn Tinh không nhịn được, cười ha ha. Người trong ban nhạc tới gọi cậu lên sân khấu, Tạ Văn Tinh vừa cười vừa gật đầu với Giang Diệu.



Cậu lên sân khấu hát, là một bài tiếng Quảng Đông, Tạ Văn Tinh hát rất hay.



Giang Diệu nghe một lúc liền ra khỏi cánh gà, hắn vừa ra thì có một em gái gọi lại, em gái có chút chần chờ nhìn hắn: "Ông chủ, có hai khách ở bên kia tìm anh..."



Cô dùng ánh mắt chỉ về một hướng.



Đúng dịp, là vị trí bóng tối thanh xuân của Giang Diệu.



Giang Diệu đi đến. Càng gần thì khuôn mặt của người ta càng rõ ràng.



Trên thực tế ấn tượng của hắn về Quan Hạc đã rất mơ hồ, chỉ nhớ là một nam sinh rất đẹp trai. Hôm nay nhìn lại, cái ấn tượng "đẹp trai" không hề đổi, chỉ là chuyển từ khuôn mặt nam sinh thành khuôn mặt một người đàn ông góc cạnh, khí chất trầm lặng.



Người ngồi đối diện với Quan Hạc nhìn cũng rất quen, hình như cũng là một đàn anh.



"Chào hai vị," Giang Diệu cười nói. Hắn nhớ tới dù là Quan Hạc hay là người kia thì cũng có bối cảnh không nhỏ: "Xin hỏi hai vị có yêu cầu gì?"



Lê Diễn thấy ông chủ tới, ngồi thẳng lên, Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Giang Diệu hỏi: "Chỗ các người có được gọi tay vịn không?"



"Thật ngại quá, bên chúng tôi không có loại dịch vụ này. Nhưng mà nếu tự nguyện thì cũng có thể."
Sáu năm trước, trong hội trường lớn của cấp ba, giáo viên đang chậm rãi nói trên sân khấu.



Bởi liên quan đến sức khỏe tâm lí của học sinh, nên lớp nào cũng phải có đại diện đến tham dự, Tạ Văn Tinh, Quan Hạc, Lê Diễn đều bị bốc trúng.



Hiếm lắm mới có cơ hội đường đường chính chính ở cùng Tạ Văn Tinh trong một phòng, Quan Hạc không từ chối. Lê Diễn thấy Thái tử không trốn học, hắn làm chân chó xứng chức cũng phải theo Quan Hạc đi nghe tọa đàm.



Khi đó Quan Hạc và Lê Diễn đều mới lên lớp 12, khác với Lê Diễn cả ngày gây gổ, Quan Hạc học suốt ngày, còn phải phụ đạo cho Tạ Văn Tinh, anh có chút mệt rã rời, tiếng nói không chút chập trùng của giáo viên biến thành liều thuốc ngủ mạnh nhất.



Quan Hạc gục vào bàn ngủ gật, thiếu niên gối lên cánh tay trắng nõn mà cường tráng. Lông mi hơi lay động, sống mũi thẳng tắp như bức họa, Tạ Văn Tinh cảm thấy thật đẹp, không nhịn được muốn sờ vào anh.



Động tác của cậu bị giáo viên trên sân khấu nhìn thấy, từ lúc mới vào bọn họ đã không ngồi yên, Lê Diễn ngồi hàng trước nghịch điện thoại, giáo viên không quát được Lê Diễn, liền quát Tạ Văn Tinh: "Hai người các cậu, tui sờ cậu cái nè, cậu sờ tui cái nè để làm cái gì?"



Đầu Quan Hạc gục xuống, nên giáo viên không biết anh là ai, thái độ rất ác. Lê Diễn đứng lên lớn tiếng nói: "Báo cáo! A Hạc đang ngủ mà! Không có sờ Tiểu Tạ."



Có tiếng cười khẽ truyền từ bốn phương tám hướng của hội trường đến.



Tạ Văn Tinh thẹn quá hóa giận, cậu đá vào ghế Lê Diễn đang ngồi, Lê Diễn oa một tiếng rõ to. Giáo viên đứng trên sân khấu đã cận kề nổi giận, nhìn mặt Lê Diễn lại phải nhịn xuống.



Bọn họ làm ầm ĩ, Quan Hạc bị đánh thức, vốn là anh vẫn còn có chứng khó chịu sau khi dậy, Quan Hạc cau mày, tâm trạng hơi xấu.



Cũng chính lúc này, Tạ Văn Tinh để tiện nhìn anh, dí sát mặt lại gần.



"Anh đã tỉnh chưa?" Cậu nói.



Chạm vào tầm mắt của Quan Hạc, là khuôn mặt có lẫn ý cười của Tạ Văn Tinh.



Thật là đẹp.



Máu cả người cứ như chảy ngược, Quan Hạc không ngủ được, ánh mắt cũng có chút mơ màng.



Anh muốn đem ngôi sao đang gần trong gang tấc này hái xuống.



Muốn ngủ cậu.



Muốn giấu đi.



Là của anh, không một ai được cướp.