Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 37 : Làm sai

Ngày đăng: 12:46 30/04/20


Hôm Quan Hạc đi công tác, Tạ Văn Tinh đến bệnh viện cắt chỉ.



Bác sĩ Thẩm dặn cậu phải chú ý bảo vệ cánh tay, tốt nhất là không hoạt động mạnh.



Tạ Văn Tinh có chút ngượng ngùng: "Nếu như tôi muốn chơi game...?"



Bác sĩ Thẩm hiểu tình huống của cậu, suy nghĩ một chốc rồi nói: "Một ngày nhiều nhất bốn tiếng, không thể liên tục, phải nghỉ ngơi ngắt quãng."



Tạ Văn Tinh đồng ý.



Về đến nhà, Thời Gian lại gào gào gọi cậu trên nhóm we chat: [Tới đây chơi, hẻm núi, ăn gà, overwatch, bây giờ ông đây thấy cậu như tù nhân vừa mãn hạn tù vậy, vô cùng kích động].



Tạ Văn Tinh cũng rất kích động: [Chơi chơi chơi, tám trăm năm không đụng vào bàn phím, tay mốc luôn rồi]



Flash hoan hô: [Chiến đấu tới bình minh!]



EVE support: [Vừa hay dạo gần đây bọn tôi khá rảnh, cùng đi ăn gà? Ông đây xin thề trong vòng hai mươi tư tiếng không thèm nhìn cái trò Liên Minh]



...



Tất nhiên là Tạ Văn Tinh không có ý kiến gì, Quan Hạc add cậu trong Liên Minh, cậu vừa online người ta liền biết, mà ăn gà thì khác, dù cậu có chơi cả ngày Quan Hạc cũng không biết.



Nhưng mà có lời dặn của bác sĩ để đó, Tạ Văn Tinh cũng không dám chơi quá trớn, cậu hẹn với mấy người khác, gần kề giờ phát sóng cậu mới mở máy.



Vừa định vào kênh livestream, Quan Hạc đã nhắn tin đến: [Đêm nay phải livestream?]



Tạ Văn Tinh trả lời một chữ ừm.



[Cẩn thận tay, đừng chơi lâu quá]



[Được mà được mà] Cậu đáp ứng rất thoải mái.



Tạ Văn Tinh off gần mười sáu ngày, cậu vừa mở livestream, vô số khán giả ngồi canh đã điên cuồng comment.



[Trời ơi! Sờ của em! Em rất nhớ anh!]



[Những ngày không thấy con trai mami sắp chết rồi]



[Đều là do thằng Triêu Ninh bị điên, đánh người không đánh mặt, đánh kẻ nghiện net thì không đánh tay, quy củ giang hồ như vậy cũng không hiểu?]



[Vết thương trên tay Sờ Sờ đã ổn chưa?]



"Cơ bản là ổn rồi," Tạ Văn Tinh quơ quơ tay trước ống kính: "Hôm nay đi cắt chỉ, kĩ thuật của bác sĩ rất tốt, có phải là không nhìn thấy vết tích nữa không?"



Khu bình luận trả lời cậu, Tạ Văn Tinh mở tool tăng tốc, rồi vào PUBG cùng Thời Gian.


Lại như vậy.



Giống hệt lúc cấp ba, anh quản, Tạ Văn Tinh đồng ý, mà một số hành động nhỏ thường tiết lộ suy nghĩ của cậu.



Tạ Văn Tinh thấy phiền.



Anh biết khi Tạ Văn Tinh đối mặt với mình, hay lật lọng, không thích giữ lời, ỷ vào chuyện anh yêu cậu nên muốn làm gì thì làm, chỉ biết làm nũng để cho qua vấn đề.



Nhũng thứ như vậy anh có thể nhịn.



Nhưng anh không nhịn được Tạ Văn Tinh cảm thấy anh phiền phức.



Bảy năm trước, trong cơn mưa tầm tã đầu hè, vẫn do chính thiếu niên Tạ Văn Tinh nói với anh, cậu cảm thấy anh không đáng.



Dù biết đó không phải lời thực lòng của Tạ Văn Tinh, mà nhiều năm như thế, cảnh tượng lạnh lùng đến vậy vẫn hằn sâu vào tâm trí anh.



Quan Hạc nói: "Em vui là được."



Nói xong anh cúp điện thoại.



*



Tạ Văn Tinh ngẩn ra.



Sao... Lại cúp rồi?



Quan Hạc không muốn quản cậu nữa sao?



Tạ Văn Tinh thử gọi mấy cuộc, Quan Hạc còn không để ý đến cậu.



Cậu ngẩn ngơ.



Cậu cho là chút buồn bực của mình giấu rất tốt, không ngờ Quan Hạc lại nhìn ra được, hối hận dâng lên cuồn cuộn, Tạ Văn Tinh dập thuốc.



Rõ ràng cậu đã đồng ý với Quan Hạc là không chơi quá bốn tiếng.



Cậu còn đảm bảo, nói như chém đinh chặt sắt là sẽ không.



Kênh khóa thì khóa, giận để làm gì...



Làm sao bây giờ?



Cậu làm sai chuyện rồi.



Có phải cậu nên... Đi dỗ Quan Hạc?