Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 41 : Em lấp lóe chút thôi

Ngày đăng: 12:46 30/04/20


Cho hôn không?



Tạ Văn Tinh không suy nghĩ dù chỉ một giây đã nói lên chữ được, thực sự thì cậu không biết nên giải quyết tình huống như vậy thế nào. Quan Hạc muốn, thì cậu cho.



Huống hồ cậu còn rất muốn thân mật với Quan Hạc.



Nụ hôn ấm áp rơi xuống đôi môi, tay Quan Hạc cắm vào trong tóc cậu, lúc chiếc lưỡi luồn vào âu yếm, Tạ Văn Tinh hoảng hốt nhớ đến mỗi lần hôn nhau Quan Hạc đều thích giữ lấy gáy cậu.



Để cậu không có cách nào tránh, cũng không có cách nào cắt đứt từ một phía. Quyền chủ động luôn nằm trong tay Quan Hạc, đây là một tư thế hết sức hung hăng.



Hôn một lúc lâu hai người đã lăn lên giường, Tạ Văn Tinh không nhớ đến chuyện tiếp xúc thân mật hơn nữa bắt đầu từ lúc nào, đến khi cậu phục hồi lại lí trí, thì cậu phát hiện ra cổ họng mình đã cất lên tiếng nghẹn ngào trầm thấp tự bao giờ.



Tạ Văn Tinh bị dọa đến nỗi cắn phải đầu lưỡi một cái, cảm giác đau làm cậu tìm lại được chút lí trí: "Cách âm ở nhà em không tốt... A! Đừng đụng..."



Cậu nghe được tiếng thở dốc rối loạn của Quan Hạc.



Vô cùng gợi cảm, khác hẳn với cái dáng tự chủ nghiêm túc của đối phương lúc trước.



Tạ Văn Tinh bị âm thanh của Quan Hạc làm run chân, cậu đã mơ màng lắm rồi, nếu Quan Hạc muốn, chắc là cậu... Sẽ không để ý đến tình huống mà đồng ý.



May mà Quan Hạc dừng lại, anh dựa vào Tạ Văn Tinh nhắm mắt một chốc, lúc mở mắt ra cắn nhẹ vào tai Tạ Văn Tinh: "Ngày mai tới nhà anh."



Anh có ý rất rõ, Tạ Văn Tinh không nhúc nhích, mất nửa ngày, cậu mới đỏ mặt đáp một tiếng.



Nghe bọn họ sẽ về nhà ở, mẹ Quan vô cùng vui vẻ, chín giờ sáng hôm sau đã gọi cho Quan Hạc hỏi hai người đi chưa, trưa thích ăn món gì...



Chỉ ở một tối đã đi, ông Tạ cũng không có ý kiến mới cái này, mà mẹ kế lại quan tâm mình vài câu, Tạ Văn Tinh cảm thấy khá kinh ngạc.



Quan Sa cố ý về nhà buổi trưa, cô bé đứng chờ ở cửa, thấy Tạ Văn Tinh từ trên xe bước xuống cô nhóc đã lạch cạch chạy đến.



Chuyện đầu tiên làm là sờ tay Tạ Văn Tinh: "Chị dâu lành vết thương chưa? Để em xem có để lại sẹo hay không, video trước kia làm em sợ muốn chết, em cũng không dám cho mẹ xem."
"?"



Không chờ cậu hiểu rõ đó là ý gì, Quan Hạc sát lại gần, bắt lấy đôi môi Tạ Văn Tinh dễ như ăn cháo. Bầu không khí nóng lên, trong lúc mơ màng, Tạ Văn Tinh nghe được tiếng Quan Hạc đang đè cậu lên tường được lợi lại còn ra vẻ:



"Sao lại nhìn anh chằm chằm như vậy... Nhìn nữa anh sẽ có cảm giác."



Sau cậu là những lời tỏ tình của đám học sinh, đối tượng được tỏ tình đang đè Tạ Văn Tinh lại hôn không dứt ra được, vô cùng càn rỡ.



Thậm chí Quan Hạc còn dùng hết khả năng để hai người dính lấy nhau, khi tứ chi sát gần Tạ Văn Tinh có thể cảm nhận được chỗ mà anh nói có cảm giác là chỗ nào.



Chờ Quan Hạc hôn đủ, anh rất hài lòng liếm môi mình.



"Không đắng," anh nói, trong giọng lẫn ý cười: "Trong miệng em rất ngọt."



Tạ Văn Tinh bị câu nói lưu manh hiếm có của anh làm cho sợ, đặc biệt là câu ngọt kia, vô cùng mờ ám, càng nghĩ càng thấy mờ ám, sắp khiến cả người Tạ Văn Tinh bốc cháy.



"Nhìn nhiều câu tỏ tình như thế, em có muốn tỏ tình không?"



Quan Hạc ở rất gần cậu, cơ hồ là dán vào để nói chuyện.



Giống như lúc trên sân tập, áo sơ mi cởi ra mấy cúc, dấu răng trên xương quai xanh, Quan Hạc tự nhiên mà chiếm hết món hời của cậu.



"Ngày xác nhận quan hệ anh không nói gì, bây giờ bù lại cho em." Quan Hạc học theo mấy câu tỏ tình dán trên tường: "Bạn học Tạ Văn Tinh lớp 9-7, lần đầu tiên nhìn thấy em anh chỉ muốn nói..."



Thiếu niên hát trên sân khấu trong kí ức, có đôi mắt lấp lánh như sao.



Nhìn một cái thôi là như bị hấp dẫn hết lực chú ý.



"Em lấp lóe chút thôi, làm thế giới của anh bừng sáng."