Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 42 : Không biết xấu hổ

Ngày đăng: 12:46 30/04/20


Trái tim như bị đục một lỗ, trỗng rỗng giây lát, rồi gió nóng lại đem nó nhồi đầy.



Tim đập thật nhanh, Tạ Văn Tinh cảm thấy mình cứ như thế sẽ không thể thở nổi mất.



Chỉ là một câu nói thôi.



Nhưng cậu vui đến mức không biết nên phản ứng thế nào. Bởi muốn gặp người này, ngày đông lạnh giá Tạ Văn Tinh có thể ép bản thân dậy sớm, rời khỏi chăn ấm nệm êm để đi học, đêm hè nóng nực đứng ở hành lang lớp 12 chờ tan lớp tự học nguyên một tiếng... Vừa nghĩ đến Quan Hạc, thế giới của cậu cũng bừng lên.



Hóa ra bọn họ giống nhau, cậu cũng quan trọng với Quan Hạc như anh quan trọng với cậu.



Thật sự rất hạnh phúc, thậm chí còn muốn khóc.



Quan Hạc nhìn biểu cảm trên mặt cậu, hơi kinh ngạc với phản ứng của cậu. Một hồi lâu sau khóe môi cong lên.



"Nếu biết có hiệu quả như thế, mới bắt đầu đã nói với em rồi."



"Không sao, lúc nào cũng được, em rất vui, anh nói vậy là được rồi..."



Cậu nói chuyện ấp a ấp úng, thậm chí còn linh tinh, Quan Hạc phì cười ra tiếng.



"Em không thông minh như anh, không nói trôi chảy được," Tạ Văn Tinh bị anh cười đến nỗi ngượng chín mặt: "Nhưng mà... Em nghĩ giống anh, anh nghĩ thế nào, em cũng nghĩ như vậy."



"Đã hiểu."



Anh vừa cười vừa nói: "Lời em vừa nói, coi như là tỏ tình với anh."



Trên đường về có đi qua một siêu thị, Tạ Văn Tinh nói muốn uống coca, cậu để anh dừng xe một chốc, cậu tự mình vào siêu thị.



Lúc cậu quay về ngoài coca ra còn nhiều thêm một bịch đồ nữa, Quan Hạc nhìn: "Mua khoai chiên nhiều vậy?"



Mặt trên của bịch đồ toàn là khoai chiên đủ vị. Tạ Văn Tinh trả lời: "Lâu rồi em không ăn."



Ở mặt ăn uống Quan Hạc không quản cậu, Tạ Văn Tinh gầy, cậu chịu ăn đã là chuyện tốt. Suy nghĩ một chốc, quả thực đã lâu rồi Tạ Văn Tinh không ăn đồ ăn nhanh, dù quá nhiều khoai chiên như thế Quan Hạc cũng không nói gì.



Buổi tối Tạ Văn Tinh nghỉ không livestream, cậu và Quan Hạc tìm một bộ phim để xem. Lúc ngồi trên ghế salon, cậu cách Quan Hạc rất gần.



Cơ hồ là đầu gối dán với đầu gối, vô cùng thân mật.



"Chân anh không thoải mái," Quan Hạc bỗng nhiên nói: "Hơi mỏi, còn đau."



"Sao vậy? Sao lại mỏi chân? Hay là..."
Tạ Văn Tinh giúp Quan Sa thuyết phục: "Trước khi anh đến... Em đã đồng ý giúp con bé rồi."



Quan Hạc không thèm quan tâm gì mà cao với chả thủ, bây giờ anh chỉ muốn kéo Tạ Văn Tinh vào ngực mà gặm.



Hôm qua Tạ Văn Tinh bị anh làm đến khóc, bây giờ nhớ lại máu nóng trong người anh vẫn sôi trào.



Vậy mà Quan Sa còn không thèm hiểu, cô nhóc ôm lấy máy tính: "Anh! Hãy thành toàn cho giấc mộng cao thủ của cô em gái này đi! Có lẽ đây là cơ hội để cô em gái chạm đến bậc cao thủ, mùa này với một main ap mà nói thì quá khó leo..."



Quan Hạc không nhịn được nữa bỗng nhiên nói:



"Anh cũng phải chơi game với chị dâu em."



Quan Sa ngờ vực đánh giá anh: "Anh? Anh có thể chơi cái gì?"



"Ăn gà."



Tạ Văn Tinh ngẩn người.



"Ăn gà hả? Em cũng biết, em chơi với," Quan Sa vẫn cảm thấy rất quái lạ: "Nhưng mà anh trình độ thấp như vậy chơi thế nào được, kĩ thuật của anh có ổn không vậy? Anh mà chơi với chị dâu, chắc chắn sẽ kéo chân của ảnh."



"Kĩ thuật của anh cô rất tốt." Quan Hạc bị cô nhóc làm cho phiền không nói nổi, liền đẩy cả ghế xoay ra ngoài. Quan Sa ngồi trên ghế xoay, dưới chân có bánh xe, Quan Hạc đẩy đi, Quan Sa lại không dám cãi nhiều, quả thực không có cách nào phản kháng.



Cô nhóc vẫn không cam lòng: "Các anh muốn ăn gà thật hả? Anh..."



"Ăn gà xong thì lại ăn gà."



Quan Hạc nói xong, đá vào ghế khiến cả cô nhóc lẫn ghế bay ra ngoài, ầm một cái đóng cửa lại.



Lại còn khóa luôn cửa.



Quan Sa bị ép trục xuất ngây ngốc ngồi ngoài cửa, đột nhiên ý thức được ý nghĩa câu kia của Quan Hạc là gì.



"A!" Quan Sa che miệng kêu một tiếng, đỏ mặt nhìn cửa phòng được đóng lại kia.



Cô nhịn, không được đi cào cửa, không có gì đáng kinh ngạc.



Thật là! Sao anh cô lại không biết xẩu hổ như thế?



*Ăn gà ở vế đầu là bắn PUBG, ăn gà ở vế sau là gì chắc mọi người cũng hiểu. Bởi ciu ở trên Trung anh chị em cũng hay đùa là "tiểu kê kê".