Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 45 : Em là anh bạn nhỏ của anh

Ngày đăng: 12:46 30/04/20


Người đánh vỡ im lặng trước tiên là Lê Diễn.



"Trặc, trặc chân?" Hắn hỏi dò Quan Hạc: "Bị trặc lúc nãy?"



Người kia không lộ chút biểu cảm nào, vừa mắt đối mắt với Quan Hạc, Lê Diễn có cảm giác như chân muốn nhũn ra.



Dọa chết bé cưng rồi, ánh mắt hung dữ như vậy là chi?



Vừa nghe thấy ông chủ bị trặc chân, một đám người còn đang vui vẻ bỗng nhiên im lặng như gà, Thời Gian kinh hồn bạt vía nói: "Vậy lên đây trước đã, Tiểu Tạ cũng uống rượu rồi."



Flash phụ họa: "Anh không sao chứ? Rượu này cũng mạnh lắm."



"Cũng được..." Tạ Văn Tinh thở phào, cậu nói với Quan Hạc: "Anh lên trước?"



Quan Hạc lên rồi, không ai giúp cậu chặn nữa, Tạ Văn Tinh nhớ lời anh, ngâm mình xuống dưới hồ.



Lê Diễn không hiểu ra sao, đưa tay kéo Tạ Văn Tinh lên: "Tiểu Tạ cũng lên đi?"



Tạ Văn Tinh lắc đầu một cái.



Cậu uống rượu có tác dụng rất nhanh, mà mặt không đỏ ngay, ánh sáng mờ mờ trong club rọi vào hai má cậu, làm khí chất trên người cậu không giống với ngày thường lắm.



Lê Diễn xác định mình là thẳng nam, chỉ là hắn có chút mê cái đẹp... Lúc hắn nhìn Tạ Văn Tinh có hơi ngẩn ngơ, đột nhiên trên lưng có lực truyền đến.



Lê Diễn bị đạp bay xuống hồ bơi, người đạp hắn dùng rất nhiều sức, Lê Diễn vùng vẫy tạo bọt nước không nhỏ dưới hồ, "Cái đệch—"



Quay đầu lại đã thấy Quan Hạc đứng trên bờ, nửa câu sau bị Lê Diễn nuốt xuống.



Hắn cười mỉa: "A Hạc bạn đạp mình làm gì?"



Quan Hạc không để ý tới hắn, anh cầm áo khoác đưa cho Tạ Văn Tinh đang ở trong bể, Tạ Văn Tinh mặc vào rồi mới leo lên thang.



Thấy động tác của hai người, ở trên bờ truyền đến những tiếng cười thưa thớt.



Sau khi lên bờ Tạ Văn Tinh bắt đầu quay cuồng, tác dụng của ly rượu giờ mới bộc phát, cảm giác với lần say lúc trước giống nhau như đúc. Cậu lắc lắc đầu, muốn để mình tỉnh táo một chút.



Chơi đùa lâu như vậy rồi, mấy người cũng rơi hết xuống nước, mọi người bắt yên phận uống rượu nói chuyện. Lúc trước Tạ Văn Tinh uống đầy một ly whisky, không ai dám rót rượu cho cậu nữa. Tất cả đều uống rượu, chỉ có mình cậu là uống coca.
"Có lẽ là... Em làm bà cảm thấy mất mặt?" Tạ Văn Tinh phức tạp: "Dù sao cũng có rất ít người biết bà có một đứa con trai lớn chừng ấy... Sau đó gần đến tốt nghiệp, mà gửi cho em một cái mail, bà nói bà có thể tìm giúp em một công việc có liên quan đến soạn nhạc, có lẽ lúc đó em vẫn chưa nguôi giận...? Em không trả lời mail của bà, cũng không nhận lời giới thiệu... Sau, em không còn liên lạc với bà nữa."



Cậu dừng lại ở đây, nói với Quan Hạc: "Là vậy đó."



Cậu vẫn còn nhớ cam kết lúc nãy của anh: "Nên anh hôn em đi."



Quan Hạc hôn môi cậu, có lẫn chút thương tiếc



Từ khi biết được chuyện trong nhà Tạ Văn Tinh, Quan Hạc mở rộng giới hạn của bản thân với cậu rất nhiều rất nhiều lần, anh biết Tạ Văn Tinh thiếu vài thứ mà người bình thường nên có, ví dụ như tình thương, kiên trì hoặc là cổ vũ.



Chỉ là anh không hề nghĩ tới, cậu giấu những thứ này trong lòng lâu như vậy...



Lúc tách ra, Tạ Văn Tinh nói: "Có chút đau."



"Đau ở đâu?"



"Chỗ này."



Cậu chỉ ngực mình, trong tim Quan Hạc nhói một cái, không khỏi có chút đau lòng. Tạ Văn Tinh nhận ra biến hóa cảm xúc của anh, lúc nhìn sang ánh mắt cứ mơ mơ hồ hồ.



Vô cùng hạ lưu, trong lòng Quan Hạc cũng ngứa ngáy.



Ánh mắt không khống chế được mà trượt xuống đôi môi bị anh hôn của Tạ Văn Tinh, chỗ đó có chút sưng, còn rất đỏ... Quan Hạc sâu sắc hiểu được tại sao đàn ông lại là động vật thị giác.



Tài xế lái hộ đã dừng xe lại, Quan Hạc quyết định nhịn thêm chút nữa, anh không ngờ rằng, Tạ Văn Tinh uống say lại vô cùng mẫn cảm, mà cũng trực tiếp đáng sợ.



"Anh đang nghĩ gì?" Cậu hỏi, "Muốn hôn em, ôm em, hay là làm em?"



Tài xế lái hộ có chút lúng túng ho khan: "Có muốn... Rút chìa khóa không?"



Nếu rút chìa, trong xe sẽ tối lại, cửa sổ cũng tự động đóng, nếu không lấy, có thể ở trong xe...



Không chờ Quan Hạc trả lời, một cánh tay trắng nõn đã quàng lên vai anh.



"Được mà, đừng bỏ lại em," Tạ Văn Tinh nói: "Anh muốn cái gì, em đều cho anh."