Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 46 : Rất đáng yêu

Ngày đăng: 12:46 30/04/20


Trong tình huống như vậy mà còn nhịn được nữa thì cũng chỉ có thánh nhân, Quan Hạc biết mình không phải.



Anh không rút chìa khóa.



*



"Em đau..."



"Xin lỗi." Giọng Quan Hạc rất trầm, còn khàn khàn. Sau khi thỏa mãn hiếm lắm anh mới thấy có chút áy náy.



Bởi bộ dáng Tạ Văn Tinh quá thảm.



"Là anh không đúng mực," Quan Hạc nhẹ nhàng thay cậu lau nước mắt: "Lần sau sẽ không như vậy nữa."



Tạ Văn Tinh có chút hoảng hốt cười cười, một hồi lâu sau, cậu nhỏ giọng nói: "Thật sự rất đau..."



"Đau ở đâu?"



Tạ Văn Tinh không phản ứng, Quan Hạc hỏi lại một lần. Đôi mắt mới khóc qua nhìn anh lâu thật lâu, Tạ Văn Tinh chậm rãi chỉ một chỗ.



Quan Hạc nhìn chỗ cậu chỉ, biểu cảm trên mặt thay đổi.



Cậu chỉ vết thương trên tay phải, dù kĩ thuật của bác sĩ Thẩm có tốt mấy, thì với vết thương dài như vậy vẫn để lại một vết sẹo mờ mờ, tay Tạ Văn Tinh đang để trên vết sẹo.



Quan Hạc cho là vết thương trên tay cậu nặng thêm: "Sao vậy? Bây giờ cánh tay đau?"



"Thì là... Rất đau." Tạ Văn Tinh nở nụ cười, dường như cảm thấy câu hỏi của anh rất kì quái.



"Lúc chơi game có đau không?"



Tạ Văn Tinh ừ một tiếng, rồi lại phủ nhận. Giọng cậu quá nhỏ, Quan Hạc phải để cậu lặp lại một lần mới hiểu Tạ Văn Tinh muốn nói gì.



Cậu nói,



Lúc ở Trùng Khánh, tay em rất đau.



Quan Hạc ngơ ngác.



"Lúc thủy tinh rạch tay em, kì thực em hơi sợ khi nhìn thấy máu. Tại sao hắn lại rạch tay em? Chuyển sang chỗ khác không được hay sao? Em chỉ sợ bác sĩ nói từ giờ trở đi tay em không thể sử dụng được nữa..."



Quan Hạc đưa tay ra ôm cậu. Hóa ra Tạ Văn Tinh cũng sẽ sợ, nhưng lúc ấy Tạ Văn Tinh không có cách nào để bày tỏ. Dù chuyện giải quyết xong xuôi Tạ Văn Tinh cũng không hề đề cập với anh dù chỉ một câu.



Quá hiểu chuyện.



"Không phải sợ," Quan Hạc vừa nói vừa đặt ngón tay lên vết thương của Tạ Văn Tinh: "Qua cả rồi, tay em không sao cả."



Tạ Văn Tinh lắc đầu cười một cái: "Nhưng mà... Em đau quá."



Giọng cậu vẫn rất nhỏ, so với oán giận thì càng giống như đang làm nũng muốn được yêu thương. Như là một đứa bé sẽ gào khóc để được người lớn an ủi.



Anh ôm em một cái đi, em thấy rất khó chịu.



Quan Hạc hiểu bây giờ có nói gì cậu cũng không nghe lọt, liền chỉ vỗ lưng Tạ Văn Tinh nhè nhẹ.
[??????]



[??????]



[??????]



...



Tạ Văn Tinh cứng người trước máy tính.



Khoan, đây, đây là sao hả? Quan Hạc không để ý bị nhiều người như vậy biết? Sao lại đột nhiên nói thế, cậu còn chưa chuẩn bị chút nào...



Hơn nữa Quan Hạc... Cũng có hàm nghĩa khác.



[Cái đệch? Đậu má? Nani the fuck?]



[Tui không mù đúng không?? Cái gì là sau này sẽ chú ý?]



[Khoan, người kết hôn với Sờ thần là Quan Hạc thật? Rốt cục thì tôi nên ghen với ai đây?]



[Phải phải phải đúng trăm phần trăm không trượt đi đâu được, ánh mắt Sờ nhà mình cũng trở nên dịu dàng, ông con trai tôi thẹn thùng như vậy sao?]



Cả kênh livestream bắt đầu lái xe, Tạ Văn Tinh muốn đóng bình luận, mà lại sợ bỏ qua bình luận của Quan Hạc.



Không để ý tới Quan Hạc... Chắc là không hay lắm.



Nói gì đây...



Đầu óc Tạ Văn Tinh trống trơn, vất vả lắm mới mang lí trí quay về, lần đầu tiên cậu nói chuyện với Quan Hạc thông qua livestream: "Anh chú ý... Chú ý cái gì? Không muốn nắm sao?"



Nói xong lời cuối, lí nhí như muỗi kêu.



Không muốn nắm cái gì chứ, có phải cậu bị điên rồi hay không?



Quả nhiên, cậu vừa mới mở miệng, mọi người cười đến điên luôn, than thở sao lại ngốc như vậy.



[Tui sờ cậu cái nè]: [Muốn nắm]



[Tui sờ cậu cái nè]: [Nắm chỗ bí ẩn]



Tạ Văn Tinh có thể tưởng tượng được lúc Quan Hạc gõ dòng chữ này, ngón tay chạm vào màn hình, đôi môi hơi cong lên.



Quan Hạc... Đang nhìn cậu sao?



Đã vào game, lần này cậu support cho Jhin, lúc ra nhà chính, Tạ Văn Tinh nghe thấy thoại của Jhin:



"Các vị mỉm cười, mỉm cười."



Cậu không nhịn được, cũng nở một nụ cười.



*U mê nghỉ lễ quá mọi người ạ, may vẫn về kịp để đăng truyện...