Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 6 : Ở chung

Ngày đăng: 12:46 30/04/20


Suy nghĩ một hồi, Tạ Văn Tinh mới hiểu được Quan Hạc nói thế là vì nghe thấy câu cậu thẳng lúc live stream, hơn nữa còn cả lúc hiểu lầm ở trên bàn cơm. Hiểu lầm thì hiểu lầm, mà tờ hợp đồng hôn nhân vẫn để trên bàn, dù cuộc hôn nhân này với người khác chỉ đơn thuần là một cuộc giao dịch, Tạ Văn Tinh cũng cam tâm tình nguyện nhảy vào.



Cậu cảm thấy lòng mình có chút chua xót, sợ Quan Hạc phát hiện, lúc nói chuyện cố gắng thả nhẹ tiếng: "Được thôi."



Không ngờ cậu nói được rồi, bên kia lại im lặng, mất một lúc Tạ Văn Tinh mới nghe thấy Quan Hạc nói: "Cậu cũng thật tùy tiện."



Tạ Văn Tinh nhíu mày, bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng, may mà Quan Hạc vòng chủ đề câu chuyện lại: "Cậu muốn cách tuần nữa kí hay bây giờ kí?"



"Bây giờ kí."



Tạ Văn Tinh làm việc trước giờ đều là kiểu thích thì làm nhanh chóng khẩn trương, mà Quan Hạc thì lại ngược lại. Quan Hạc cấp ba vốn là người chuyên sắp xếp lên kế hoạch, nếu Quan Hạc dự định kết hôn, Tạ Văn Tinh biết chắc chắn đến cuối cùng dù thế nào mình cũng sẽ bị kéo lên thuyền giặc.



Cậu viết xuống tên mình ở phía dưới hợp đồng, mới vừa kí xong đã thấy Quan Hạc hỏi: "Có cầm chứng minh theo không?"



"Có cầm."



"Đi lấy giấy, cách đây hai kilomet có cục dân chính."



Đến tận lúc đêm đến nhà Quan Hạc, Tạ Văn Tinh vẫn còn mộng du. Nhà Quan Hạc ở khu biệt thự trong trung tâm thành phố, sân trước vào biệt thự không lớn, mà Tạ Văn Tinh từng thấy trên báo, nhà ở đây và biệt thự có sân vườn cực lớn ngoài ngoại thành có giá ngang nhau.



Sau khi vào trong, Tạ Văn Tinh đưa tay vào túi, sờ thấy một tấm bìa đặc biệt được làm từ giấy khiến cậu giật mình như bị điện giật rụt tay lại.



Giấy chứng nhận kết hôn.



Cậu có một quyển, trong tay Quan Hạc cũng có một bản khác giống hệt.



Không chờ Tạ Văn Tinh tiêu hóa hết sự thực, một tiếng gọi kéo tâm trí cậu quay lại.



"Quan tiên sinh đã về rồi?"



Người đi ra là một bác gái trung niên, trên khuôn mặt hơi mập mang nét cười, Tạ Văn Tinh thấy có chút quen mắt. Bà cũng đang nhìn cậu, trong mắt cũng có nghi hoặc như cậu.



"Dì Tống," Quan Hạc hỏi: "Cơm tối đã được chưa?"



"Đã xong rồi, theo lời dặn dò của cậu chủ làm mấy món cay. Đây là bạn của cậu?"




[... Giám đốc mới dễ nói chuyện cực, trước hôm họp thường niên một ngày bọn tôi nói chuyện xong là kí thêm hợp đồng luôn, điều kiện còn tốt hơn những gì tôi tưởng tượng, không hổ là nam thần của tôi (thẹn thùng) (say mê)]



Tạ Văn Tinh đọc xong trầm mặt đóng web lại, Quan Hạc kí thêm với cô ấy hẳn là có thêm nhiều điều kiện thật tốt. Còn bên mình...?



Thôi, có thể nhìn thấy người mình thích ở khoảng cách gần đã là rất tốt rồi. Dù Quan Hạc chỉ coi cậu là bia đỡ đạn, trong lòng lại có một người khác, mà như vậy thì có sao.



Tạ Văn Tinh nghĩ, cầm bát sứ đã trống rỗng xuống nhà dưới. Đại khái là canh cẩu kỷ hầm ngỗng có tác dụng, lúc từ trong bếp đi ra lòng Tạ Văn Tinh có chút nôn nóng, vừa hay trong túi quần có thuốc, cậu liền đốt một điếu.



Tạ Văn Tinh lên lầu gặp phải Quan Hạc đi ra, hai người tình cờ chạm mặt nhau trên hành lang. Tạ Văn Tinh còn không biết nên đối mặt với người này ra sao, trong lúc hút thuốc nhả khỏi cậu nghe anh nói một câu.



"Chẳng phải trước đây không hút thuốc hay sao?" Nghe không ra cảm xúc.



Quả thực trước đây cậu không hút thuốc, có một lần Quan Hạc lấy thuốc đùa cậu, lúc đó cậu nói hút thuốc hỏng cổ họng, lấy ra rồi nói thêm hút thì hát không hay nữa.



"Lên đại học rồi thì có mấy ai không hút, hơn nữa tôi... Tôi cũng không phải ca sĩ, hỏng thì hỏng, không có gì quan trọng."



Cậu nói xong lén lén nhìn Quan Hạc, ôm chút hi vọng cuối thăm dò: "Hợp đồng của Lục Dao Dao kí ngày trước ngày họp thường niên? Thảo nào tâm trạng của cổ thật tốt..."



"Chính cậu cũng kí hợp đồng, chắc cậu cũng biết ngày kí hợp đồng là phải giữ bí mật."



"...Ừm."



Thái độ của Quan Hạc lạnh nhạt, lúc nói chuyện ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cậu, Tạ Văn Tinh cố gắng nói ừm, mà trong lòng thì vẫn trầm xuống.



Quan Hạc che chở Lục Dao Dao như thế, cậu lại nói vậy, làm Quan Hạc không vui.



"Vậy tôi đi ngủ, anh cũng đi ngủ sớm một chút." Tạ Văn Tinh nói xong cúi đầu vòng qua người đối phương, cậu không dám nhìn biểu cảm của Quan Hạc, sợ ngoài lạnh nhạt ra còn có cả khó chịu.



Thuốc lá trên tay cậu bị chính sự luống cuống của cậu nhét nhầm đầu, đến lúc vào phòng đóng cửa lại, Tạ Văn Tinh mới thấy đau môi.



Hóa ra cậu cầm ngược đầu, nóng môi.



Quả thật, không có tương lai.