Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 8 : Trêu tức

Ngày đăng: 12:46 30/04/20


Tạ Văn Tinh nghi ngờ rằng có phải là cậu nghe lầm hay không.



Cậu đứng đực ra nhìn Quan Hạc mất mấy phút, Tạ Văn Tinh nghe thấy mình hỏi cực kỳ cực kỳ cẩn thận: "Anh chắc chắn chứ?"



Quan Hạc: "Cậu ngồi đi."



Tạ Văn Tinh: "A?"



Quan Hạc: "Đứng không tiện."



Nhưng mà ngồi là ngồi trên ghế salon, cậu cũng không tiện lắm.



Do dự mãi, Tạ Văn Tinh bèn kéo một chiếc ghế đơn qua ngồi xuống, ngồi xong cậu mới phát hiện thà ngồi trên ghế salon còn hơn. Bởi vị trí, cho nên Quan Hạc là nhìn từ trên cao xuống.



Tạ Văn Tinh đưa tay ra, chắc là do luôn ở trong phòng điều hòa, nên người đối phương mặc quần áo rất mỏng, quần tây lạnh lẽo trượt qua lòng bàn tay. Cậu cố gắng quên đi sự căng thẳng: "Mạnh... Thế này đã được chưa?"



Quan Hạc hờ hững gật gật đầu, lúc này anh không nhìn Tạ Văn Tinh, cầm điện thoại mình lên lướt lướt.



Bầu không khí đột nhiên trở nên yên ắng. Tạ Văn Tinh vốn cho là chỉ chút nữa thôi là có thể thả lỏng, ai mà ngờ lại là ngược lại, từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy đuôi mắt hơi cong của Quan Hạc, sống mũi thẳng tắp đẹp đẽ cũng đôi môi nhạt màu.



Quả thực đẹp trai, nhưng cũng hết sức lạnh lùng, thậm chí còn có cả chút bạc tình.



Tim đập càng ngày càng nhanh, chỉ vài phút như vậy thôi, đầu óc Tạ Văn Tinh trống rỗng. Chờ cậu phản ứng lại, tay minh đã ấn vào phía đùi trong, một chút nữa thôi là đến, đến...



Cậu vừa định rụt tay lại, chỗ đó lại chủ động chạm vào tay cậu.



Đầu Tạ Văn Tinh bùm một phát nóng bỏng, tay cũng giống như vừa đút vào lò lửa, sau khi định thần cậu rút tay về vị trí cũ, cậu không dám ngẩng đầu nhìn Quan Hạc. Đang yên đang lành, cậu lại thò tay qua trước, nhìn kiểu gì cũng thấy cậu đây là đang có ý xấu, có ý quyến rũ người ta.



Đây không phải là quyến rũ đâu, mà là đùa giỡn lưu manh.



Nhưng mà Quan Hạc không làm gì, thì không sao...



Có nên xin lỗi hay không đây?



"Được rồi." Nghe thấy tiếng đối phương, Tạ Văn Tinh như được đại xá đứng lên, cậu vừa định nói gì đã va vào ánh mắt của Quan Hạc.



Từ ngày gặp nhau đến bây giờ, đây là lần đầu cậu thấy ánh mắt này của Quan Hạc. Như là suối nước đóng băng, vừa lạnh lùng vừa nhạt nhẽo, thậm chí còn có cả sự phức tạp mà Tạ Văn Tinh không hiểu nổi.
[Má ơi tui hổng có hoa mắt chứ?]



[Đệt? Quan tổng quá ngầu, nghỉ giao thừa, giời ơi kiểu này thì tổn thất không biết bao nhiêu tiền?]



[Có phải Quan tổng cho nghỉ vì Lục Dao Dao không? Dù sao đêm ba mươi ôm mỹ nhân thì mới gọi là mỹ mãn].



Tạ Văn Tinh cũng rất kinh ngạc, sau khi kinh ngạc xong, cậu nhớ tới Lam Kình nghỉ thì cậu cũng được nghỉ: "Vây tôi làm gì?"



[Tui sờ cậu cái nè]: [Cậu về nhà].



[Ha ha ha ha Sờ thần cực khổ rồi, boss gọi cậu về nhà ăn tết]



[Bận cả một năm, nghỉ ngơi một ngày]



Độ hóng hớt của khu bình luận rất cao, Tạ Văn Tinh thì lại khác. Hôm nay cậu mới nói với ông Tạ tin tức khủng bố như thế, giờ mà về ông Tạ chẳng đánh gãy chân cậu.



"Năm nay tôi không về được," Tạ Văn Tinh nói: "Tôi với ba tôi đang xích mích, không có nhà để về."



Bình luận bắt đầu chế nhạo cậu là bé cưng không nhà, Tạ Văn Tinh đang định phản dame, liền thấy giữa đám comment có ID của Quan Hạc.



[Tui sờ cậu cái nè]: [Cậu có].



Tạ Văn Tinh không nói. Cậu hiểu suy nghĩ của Quan Hạc, hẳn là anh muốn dẫn cậu về gặp người lớn. Từ mới bắt đầu Quan Hạc đã không có ý định cho cậu về nhà ăn tết với ông Tạ.



Tạ Văn Tinh ngồi trên ghế, mà tâm hồn bay đến một nơi rất xa.



Đêm giao thừa sáu năm trước, mẹ cậu đột nhiên quay về thủ đô, bà kiên trì muốn mang Tạ Văn Tinh đi. Tạ Văn Tinh chưa từng thấy có người phụ nữ nào cãi nhau với ông Tạ ở nhà, hai người cãi nhau tối tăm trời đất, nóc nhà chắc cũng bị bọn họ lật tung. Tạ Văn Tinh không thể chịu nổi nữa lặng lẽ gọi điện cho Quan Hạc.



Tuyết rơi lớn làm hầu hết các tuyến đường chính của thủ đô tê liệt, cho đến bây giờ, cậu hoàn toàn không tin được Quan Hạc có thể thuyết phục tài xế chở anh đến chỗ cậu.



Bà nội là người đầu tiên phát hiện ra cậu không ổn, bà hỏi muộn thế này cậu còn muốn đi đâu, Tạ Văn Tinh nhỏ giọng nói: "Con đến nhà Quan Hạc ở mấy ngày."



Nói xong Tạ Văn Tinh liền vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, không kịp nhìn biểu cảm của người lớn, cũng để lại lời dặn của bà nội ở sau cánh cửa. Cậu chỉ muốn nhanh nhanh chạy đến bên Quan Hạc đang chờ mình, dưới lầu có một thiếu niên tựa ngọc đang đứng, trong tuyết trắng vô bờ, anh như một vị thần.



Tạ Văn Tinh nhìn Quan Hạc như thế, đột nhiên cậu nghĩ đây không đơn thuần chỉ là bỏ nhà trốn đi, mà là cầu sinh từ trong cuộc chiến.