Cầu Vồng Sau Mưa

Chương 32 : Đau

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


Nó đứng khóc ở hành lang bệnh viện, chưa bao giờ nó khóc nhiều như thế, tim nó như bị đâm ngàn cây kim ấy. Thu Phương ra an ủi nó, vỗ về nó, nó hất tay Thu Phương ra.



- Tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như thế, tại sao chứ hả.



- Hướng Dương cậu bình tĩnh đi, xin lỗi vì bọn tôi dấu cậu. Cái vòng này tôi đã không muốn nhận nhưng là quà của anh ấy nên... Hay cậu lấy lại đi.



- Tôi ko cần, tôi ghét cậu, tôi hận cả 2 người.



Mới đó anh ấy còn nói yêu nó, còn nói mang lại cho nó hạnh phúc, mà giờ... mà giờ lại cùng cô bạn thân lừa dối nó như vậy. Nỗi đau nhân đôi sao nó chịu nổi đây.



.....



- Cứu cứu tôi với, có ai ko cứu.



Cô gái hoảng sợ kêu to. Một tên bặm trợn, săm trổ đầy mình đi vào.



- Minh Nhã ơi là Minh Nhã, sao lại chọc vào ổ kiến lửa thế kia.



- Xin anh, xin anh tha cho tôi.



Cô gái khóc lóc van nài.



- Thu Phương tôi xin cô, xin cô tha cho tôi.



Thu Phương mặt lạnh lùng nhìn về hướng cô gái. Thu Phương tát cô gái 2 tai rõ mạnh.



- Đụng vào ai sao lại đụng vào Gia Khang của tao chứ. Người đâu cho cô ta uống.



- Không không, tôi xin cô mà, đừng tôi ko uống... ko uống...



Hai tên lực lưỡng ép cô gái uống ly nước.



- Mày biết trong này có gì ko, thuốc kích dục đó.



- Thu Phương mày là con đĩ, con khốn nạn. Mày chết ko đươc yên thân đâu.



- Hahaaaa... Cho 3 đứa tụi bây đó.



Thu Phương cười to đi ra khỏi đó.



.....



Thu Phương hằng ngày đều đến đây chăm sóc hắn, ko ai phản đối điều đó, vì hắn chính là người ko phản đối. Nó ko ghen, nó chỉ đau lòng, nó hận kẻ giả dối đó, nó đã yêu hắn rất nhiều vậy mà. Nó mệt mỏi quá, nó chỉ muốn 1 mình thôi. Nó dạo ra vườn ngồi bên hồ cá, nó chỉ ngồi đó nhìn cá bơi.




- Vậy em cố nhớ ra xem cô ấy là ai.



- Mỗi lần như vậy Thu Phương bảo em đừng suy nghĩ nữa kẻo ảnh hưởng sức khỏe.



- Khi yêu nhau thì trái tim họ thuộc về nhau, em mất cái gì ở đâu thì em tự tìm lại mới được em trai ạ.



Gia Hy vỗ vỗ vai Gia Khang rồi đi ra.



Cô ấy là ai, sao mỗi lần đứng trước mặt mình cô ấy lại khóc. Hắn lại đau đầu nữa rồi.



....



Thu Phương đến đây ai cũng ghét, mấy tháng nay rồi. Nó cũng vậy, mấy tháng nay nó đã cố gắng nhiều cách, rất nhiều cách để Gia Khang nhớ lại nhưng đều thất bại. Nó đã tự hứa phải mạnh mẽ, phải giành lại tình yêu của mình, cả nhà ai cũng cổ vũ nó.



Tối nay nó nấu mì, loại mì mà Gia Khang thích ăn nhất mang lên cho Gia Khang. Cửa mở hờ, ủa ko lẽ Gia Khang đã ra ngoài, thôi kệ để đó tí anh ấy về ăn. Nghĩ thế và nó tiến vào phòng. Trước mắt nó Thu Phương nằm đó trên giường hắn, vai trần, quần áo rơi vãi dưới đất. Tô mì lăn long lóc trên sàn nhà. Nó lấy 2 tay che miệng chạy đi. Thu Phương ngồi dậy miệng nhoẻn cười, cô mặc lại áo và dọn dẹp mọi thứ trên sàn. Gia Hy từ phòng tắm đi ra thấy Thu Phương đang dọn dẹp tàn tích của tô mì.



- Em làm gì vậy Thu Phương.



- Hướng Dương cô ấy mang mì lên cho anh, thấy em ở đây nên cô ấy vứt luôn tô mì ra nền. Em đang dọn.



- Đứng lên, anh gọi người làm dọn.



.....



Nó chạy ra 1 góc vườn ngồi khóc, mưa to như trút nước. Mưa trôi hết cả nước mắt của nó, tại sao vậy, tại sao 2 người lại đối xử với tôi như vậy chứ, tôi hận mấy người, tôi hận. Tim nó đến giờ phút này tan vỡ rồi, chảy máu nhiều lắm rồi. Mối tình đầu của nó, tình yêu duy nhất của nó.. bạn thân của nó. Mưa ơi xin trôi hết, trôi hết đêm nay đi, trôi hết tất cả quá khứ đi, để nó ko còn đau nữa.



....



Hôm qua nó đã khóc rất nhiều, nó mệt mỏi lắm. Nó cố xuống bếp kiếm gì ăn.



- Con khỏe ko con, hôm qua lại khóc hả con.



- Con mệt mỏi quá vú à, con hết nước mắt rồi.



Vú Năm ôm nó, vỗ về nó. Mấy tháng nay nó đã khóc rất nhiều, nó cạn nước mắt thật rồi.



- Thưa bà chủ, con xin phép được về quê 1 thời gian ạ.



- Hướng Dương lại đây con. Ta biết bây giờ con đang rất mệt mỏi, ta hiểu, ta thương con lắm. Ta ko ngờ mọi chuyện lại tệ như vậy, nhưng con à, ta tin Gia Khang ko phải người như vậy. Ko phải nó là con ta mà ta bênh nó đâu.



- Dạ bà chủ, con đã thật sự ko còn cách nào nữa, con đã mất anh ấy rồi.



Nó khóc nó ôm lấy bà Như Hoa, bà Như Hoa thương nó lắm nhưng cũng lực bất tòng tâm ko thể giúp nó. Thôi thì bà để nó ra đi, biết đâu thời gian là liều thuốc làm lành tất cả.



.....



Nó thu dọn hành lý, nó đến thế nào thì nó đi thế ấy. Tất cả những món quà Gia Khang tặng nó, nó để lại vào trong chiếc hộp đó.



Xách vali đi ra, nó lần này quyết đi ngang qua Gia Khang. Nhưng nó vẫn dừng chân lại, bứt sợ dây chuyền ra đưa cho hắn.



- Cái này có lẽ ngay từ đầu ko nên thuộc về tôi, trả lại cho anh. Chúc 2 người hạnh phúc.



Nó bỏ đi, nó ko còn nước mắt để khóc vì hắn nữa, tim nó vỡ rồi, người ở trong tim cũng tan rồi. Nó đi thẳng ra cửa ko ngoái đầu nhìn lại, nó sợ kỉ niệm ở đây sẽ làm chùn bước nó.



Nó đi rồi hắn nhìn sợi dây chuyền có chữ K D. Là gì đây, sao hắn ko nhớ gì hết vậy.