Cây Tỏi Nổi Giận

Chương 19 :

Ngày đăng: 13:27 19/04/20


Huyện trưởng Trọng vội xây cao thêm tường



Cắm mảnh chai, căng thép gai dày đặt!



Tường cao không ngăn được tiếng thét của dân



Thép gai chặn không nổi lửa hờn ngùn ngụt!



Một số quần chúng xông vào chi cục thuế và phòng cân, đánh đập mấy người bị dân căm ghét từ lâu. Huyện trưởng Trọng Vì Dân sai phòng nhà cửa xây cao thêm tường vây quanh nhà ông ta, trên tường cắm mảnh chai dày đặc, lại chăng dây thép gai dài hơn nửa mét. Khấu mù hát đoạn trên trước cổng huyện.



Anh vùng dậy rồi không hiểu vì sao lại ngã sấp. Bảy tám con vẹt xanh xanh đỏ đỏ bay qua cửa sổ bỏ ngỏ vào buồng. Chúng lách qua xà nhà, bay như dán vào tường, chạm vào thi thể Kim Cúc, bay lượng thảnh thơi. Lông chúng mượt đến nỗi tưởng như chúng không có lông. Thi thể Kim Cúc đung đưa dưới khung cửa, chỗ bản lề kêu cót két. Đêm vắng, mỗi tiếng động nhỏ đều vang xa. Anh mụ đi, không cảm thấy đau xót, cổ họng tanh tanh ngòn ngọt, anh biết, lại sắp thổ huyết! Cao Mã, anh gọi tên anh. Cao Mã, từ khi gắn với Kim Cúc, nhà ngươi toàn gặp xui xẻo! Ngươi nôn ra máu, ho ra máu, khạc ra máu, đi ngoài ra máu, khắp người toàn máu là máu!



Anh bám khung cửa, người vặn vẹo như một cây cong, anh chậm rãi nhưng kiên cường đứng lên. Cúc ơi, anh hại em rồi! Cái bụng vổng cao của Kim Cúc khiến vị máu trong miệng anh càng đậm. Anh đứng trên chiếc ghế đẩu cởi nút dây thừng. Anh mò mẫm, ngón tay run run, mền nhũn, mùi tỏi trên người Kim Cúc kích thích anh, mùi tanh của máu kích thích anh, anh phân biệt được sự khác nhau rất nhỏ giữa mùi máu của Kim Cúc với mùi máu của anh. Máu đàn ông nóng, máu đàn bà lạnh, máu đàn bà sạch máu đàn ông bẩn. Những con vẹt sặc sỡ bay qua nách, dưới háng anh. Những tiếng kêu không thiện chí của chúng khiến tim anh đập lỡ nhịp. Anh không còn sức cởi cái nút. Sợi thừng thô ráp xiết quá chặt, anh biết không cởi được cái nút chết.



Cao Mã sờ được diêm. Anh đánh diêm, châm vào chiếc đèn dầu hỏa. Ánh đèn soi căn buồng trống trơn, soi bóng những con vẹt loáng thoáng ở trên tường. Anh bỗng căm thù đến tận xương tủy loài chim đẹp đẽ này. Thân hình Kim Cúc cao lớn đến thế này sao? Anh ngạc nhiên bóng Kim Cúc nằm dài trên mặt đất.



Anh lách qua người cô, ra khỏi buồng, lom khom sau bếp tìm dao thái rau. Anh sờ thấy ống thổi lửa, sờ thấy xẻng đảo cơm, chỉ dao là không thấy. Cao Mã, con dao của anh, anh trai em đã lấy đi rồi, anhquên rồi sau? Cao Mã nghe thấy Kim Cúc nói.



Mặt Kim Cúc nghịch hướng ánh đèn, nhìn không rõ lắm, hình như cô đang mỉm cười. Cô vừa mỉm cười vừa nói: “Anh Mã, em đoán là con trai.”



- Con gái cũng thích, anh không hề trọng nam khinh nữ.



- Con gái không ổn. Chúng mình phải cho con đi học, lên trung học, lên đại học, ra thành phố mà làm việc, đừng ở nhà quê mà khổ!



- Kim Cúc, anh làm khổ em rồi! – Anh vuốt tóc cô.



- Thì anh cũng có hơn gì? – Cô sờ chỗ lồi lên ở xương mỏ ác trên ngực anh, bố mẹ em nhẫn tâm quá, đòi anh những bấy nhiêu tiền!



- Đừng lo anh sẽ kiếm đủ – Anh nói chắc như đinh đóng cột – Bán ngồng rồi bán củ được khoảng năm ngàn đồng, khi ấy bà con đều có tiền, anh mượn năm ngàn, bà con sẽ giúp. Nhất định sẽ đón em về trước khi sinh con.
- Tôi là phóng viên Đài truyền hình tỉnh, chúng tôi đã tìm hiểu mối tình bất hạnh giữa anh và Kim Cúc. Anh có thể nói cho chúng tôi biết diễn biến của câu chuyện được không? – Vị phóng viên trạc ba mươi tuổi, đeo kính râm bự, miệng cá ngão, hơi rất thối.



- Tôi là cán bộ Liên hiệp phụ nữ huyện, theo dõi vấn đề “gả đổi”, anh cho tôi biết tình hình đi! – Đây là một phụ nữ trẻ, mặt bự phấn, miệng có mùi khai của nước tiểu. Cao Mã hận nỗi không thể cho cô ta một nhát bay đầu.



- Các vị cút đi cho!- Anh đứng dậy, tay cầm đao, giận dữ – Tui chẳng có gì để nói cả!



- Chú Mã này quan tài thì không kịp, lại nữa, Đông Bắc cháy rừng, gỗ lên giá, nóng nực như thế này… - Vu Thu Thủy liếc thi thể Kim Cúc – Tui mua một đôi chiếu cói mới, hai trượng vải ni lông, bên ngoài cuốn chiếu cói, chú thấy thế nào?



Cao Mã nói: “Tùy anh định liệu, tất cả em nhờ anh!”



Phóng viên Đài truyền hình lúc ngồi xổm, lúc quì, chụp lia lịa, chụp cả lũ vẹt trên cành đay. Đúng như một bức tranh: Cây đay có màu vàng, cây đay có màu đỏ, cây đay có màu xanh biếc… nắng màu vàng kim, lá đay úa vàng và xanh mượt, lũ vẹt xanh xanh đỏ đỏ, Cao Trực Lăng nét mặt buồn rầu, miệng huýt gió, đàn vẹt rụt cổ kêu “vét vẹt”, tiếng kêu thê thảm khiến anh chảy nước mắt.



- Tui bố trí sáu ngườiđi lấy nguyệt ở nghĩa tranh thôn Đông, chốc nữa có thể đưa ma- Anh Vu nói.



Giữa sân trải hai chiếu cói, trên chiếu trải ni lông, bốn phụ nữ khênh Kim Cúc mặc bộ đồ bằng lụa đỏ ra, đặt trên vải ni lông. Phóng viên chụp tanh tách, cô thanh nữ mặt bự cũng làm ra vẻ ta đây, ghi chép những gì trong quyển sổ tay, nước da ở cổ màu vàng, tương phản rõ rệt với màu trắng trên mặt. Cao Mã chỉ muốn cho cô một nhát.



- Chú ơi, chú thấy còn chỗ nào chưa vừa ý không? – Chị Vu hỏi.



Cao Mã tiến đến trước mặt Kim Cúc, vũ điệu của những cây đay, mùi thơm kỳ dị của hòe tía khiến tâm thần mê mẩn, nắng vàng như mật, ánh trăng trắng ngần, hơi thở dồn dập, mồ hôi ướt đầm, trên mặt Kim Cúc lúc nào cũng nụ cười mỉm, Kim Cúc ơi Kim Cúc, mùi hương thanh khiết…



Anh loáng thoáng nhìn thấy tấm vải ni lông màu xanh gói ghém thân thể Kim Cúc, thấy chiếc chiếu màu vàng hươm bao bọc thân thể Kim Cúc. Hai người đàn ông bao bọc thân thể cô bằng những sợi thừng mới tinh, họ dùng chân xiết thừng cho chặt. Anh nghe thấy tiếng chiếu gãy, nhìn thấy bàn chân lực điền đạp lên cái bụng vổng cao của Kim Cúc.



Anh buông thanh đao, quì cả hai gối ho như xé vải, một bụm máu bắn ra ngực áo. Lũ vẹt đậu trên ngọn đay kinh hoảng bay lên. Chúng bay rất nhanh một đoạn rồi sà xuống thấp, lướt bụng trên những ngọn đay như chim én lướt trên mặt nước mùa xuân. Phóng viên chớp lấy những cảnh đó, cô gái mặt bự phấn chỉnh giúp anh phóng viên chỗ gấp nếp ở cạp quần. Lũ quẹt bay như con thoi, vẽ một họa đồ đẹp mắt trước mặt anh và Kim Cúc.



Hai tay duỗi song song, anh giơ lên. Cà lăm thay chiếc còng cũ đã hư bằng chiếc còng mới vàng chóe.



- Thằng… thằng… thằng ôn dịch, còn… còn chạy nữa thôi! – Cà lăm nói – Tránh được mùng một, làm sao tránh được ngày rằm!