Cây Tỏi Nổi Giận

Chương 20 :

Ngày đăng: 13:27 19/04/20


Dù tội phanh thây



Cũng phải lôi Huyện trưởng Bí thư xuống ngựa!



Quần chúng làm reo phạm quốc pháp



Họ dung túng tay chân bốc lột dân



Họ phạm quốc pháp hay không?



- Khấu mù hát trước phòng thẩm vấn Công an Cục. Trích đoạn.



Cao Dương đánh xe lừa chất đầy ngồng tỏi chở lên huyện dưới trời đầy sao. Chiếc xe quá cũ, khung rệu rã kêu cót két, gặp đoạn đường xấu, kêu càng dữ, anh lo nó có thể bung ra bất cứ lúc nào. Qua chiếc cầu đá nhỏ trên sông Sa, anh ghì chặt chiếc vai xe trên cổ lừa, giúp nó bằng cách dùng mông ghìm bớt sức đùn theo quán tính của chiếc xe trở nặng. Con lừa chỉ to bằng con sơn dương mẹ, cho một bạt tai là quị. Những phiến đá hình chữ nhật trên cầu không phẳng, bánh xe xiên xẹo, kêu lọc cọc. Dười cầu, nước vũng phản chiếu ánh sáng xanh lạnh lẽo. Lúc lên dốc, anh ngoắc thừng vào vai, kéo giúp con lừa. Hết dốc là con đường nhựa chạy thẳng chạy thẳng đến huyện lỵ, mặt đường bằng phẳng, mưa gió không trở ngại. Đây là con đường làm sau Hội nghị TƯ III. Anh nhớ khi đó anh ca cẩm: “Bao nhiêu là tiền, cả đời mình lên huyện ủy được mấy bận?” Giờ thì anh biết mình sai, nông dân tầm nhìn hạn hẹp, tham con săn sắt, bỏ con cá sộp! Chính phủ sáng suốt, nghe lời chính phủ không bao giờ sai. Gặp ai anh cũng nói câu ấy.



Lên tới đường nhựa, anh nghe thấy phía trước khoảng hai ba chục mét có tiếng xe cót két và tiếng ho của ông già. Đêm khuya thanh vắng, tiếng hát bay lượn trên cánh đồng mênh mông, Cao Dương nhận ra đó là tiếng của chú Tư Phương. Chú Tư Phương hồi trẻ rất tài hoa, từng tham gia gánh hát “Con dê trắng”, nghe nói còn gây ra một vụ trọng án phong tình.



Chị Hai trang điểm sao mà đẹp ~ Nhí nha nhí nhảnh nhập động phòng ~ Kim vàng đâm thủng đài sen thắm ~Ngọc dịch quỳnh tương chảy khắp giường!



Ôi ông già! Cao Dương rủa thầm, thúc lừa tiến lên, đêm dài thăm thẳm, đường dài mênh mông, anh muốn có bạn đồng hành. Nhìn bóng dáng chiếc xe đồ sộ, anh lớn tiếng hỏi: “Chú Tư đấy phải không?”



Chú Tư im lặng. Tiếng cuốc kêu ra rả trong những bụi cây rậm rạp hai bên đường, vó lừa gõ trên đường gấp gáp, ròn rã, mùi tỏi lặng lẽ tỏa ra xung quanh, mặt trăng nhô lên từ phía sau ngọn cây, ánh trăng nhợn nhạt trên đường nhựa. Anh tràn trề hi vọng.



Xe anh bám chặt xe đuôi trước, anh lại hỏi: “Chú tư đấy à?”



Chú Tư bằng một giọng trầm.



- Hát đi, chú Tư!



Chú Tư thở dài, nói: “Hát với hổng gì? Muốn khóc mà không khóc được đây này!”


Anh tròn mắt, hồi lâu không hiểu ra sao. Anh ta giơ biên lai lên vẫy vẫy: “Nộp một đồng!”



- Tiền gì? – Cao Dương hỏi.



- Phí quản lí giao thông – Anh nhân viên nói.



- Xe tui là xe lừa – Anh nói.



- Xe đẩy tay cũng phải nộp.



Anh nói: “Đồng chí, tui không có tiền, vợ tui mới sinh, tiêu hết rồi”



- Nộp nhanh lên, nếu không có cái này… Anh ta rung tờ biên lai – Không có biên lai này, Hợp Cung tiêu sẽ không thu mua tỏi của anh.



- Quả thực không có tiền – Cao Dương lộn trái túi ra – Anh xem, không có đồng nào.



- Vậy thì nộp ngồng tỏi! Ba cân! – Nhân viên thu phí nói.



- Ba cân ngồng tỏi là ba đồng, đồng chí!



- Anh sợ thiệt thì nộp bằng tiền.



- Sao anh bắt bí người ta thế?



- Ai bắt bí anh? Anh tưởng tui thích lắm hả? Đây là qui định của Nhà nước.



- Nếu là qui định của Nhà nước thì anh lấy đi!



Nhân viên thu phí cầm bó ngồng tỏi quẳng vào cái sọt to tướng phía sau, dúi tờ hoá đơn đóng