Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu

Chương 57 : Cường hôn

Ngày đăng: 01:22 22/04/20


Cô vừa dứt lời, truyền đến giọng nói của MC: "Xin mời tiểu thư Hạ Thiên Vũ!"



Chói mắt đèn chiếu thẳng lên trên người của Hạ Thiên Vũ khi cô đi ra sàn diễn, Hạ Thiên Vũ một thân lộng lẫy ngượng ngùng nhìn nhiều người như vậy, trong lòng có chút bối rối, nhưng cho dù như thế, cô vẫn lộ ra mỉm cười, trường hợp như vậy là không thể để cho chị già mất thể diện. 



Hạ Thiên Vũ bước từng bước đến, Thiên Ca khẽ mỉm cười, đi tới, đưa tay nắm lấy tay Hạ Thiên Vũ.



Mọi người đều bị choáng váng, hai chị em đứng chung một chỗ, một giống như tiên, một giống như yêu, đều xinh đẹp hơn người bình thường.



Thiên Vũ mặc một bộ trang phục lấp lánh, càng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.



"Lễ phục thật là xinh đẹp!" Mọi người không khỏi kêu lên.



Tiếp đó Thiên Ca giới thiệu: "Lễ phục này là tác phẩm thời trang cuối cùng của tôi, và em gái sẽ thay tôi hoàn thành, mọi người cũng nhìn thấy hiệu quả đúng không?"



Có truyền thông không khỏi đặt câu hỏi: "Tiểu thư Lam Ca, cô thiết kế ra trang phục tuyệt vời như vậy, tại sao cũng không tiếp tục nữa chứ? Cô có biết, cô rời khỏi ngành như vậy, là tổn thất lớn đối với giới thời trang hay không!"



Thiên Ca cười nhạt một tiếng, nói: "Tôi không thiết kế thời trang nữa, nhưng, tất cả thành viên trong công ty vẫn làm việc bình thường, sau này công ty chúng tôi cũng sẽ có tác phẩm thời thượng cao cấp triển lãm cho mọi người trên thế giới.” 



Hạ Thiên Vũ có chút nhức đầu nhìn mọi người, ánh mắt bay xa, lại nhìn thấy Dương Dịch trong đám người đó, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, nhưng giờ phút này trong lòng cô đã yên tĩnh lại.



Thiên Ca chợt cúi đầu, kéo mạnh làn váy của Hạ Thiên Vũ, chỉ thấy làn váy phút chốc bị vứt xuống, trong lúc nhất thời mọi người nhìn thấy chính là làn váy tung bay, mọi người nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra lễ bộ phục trong khoảnh khắc biến thành áo đầm bình thường rồi, và lộ ra hai chân thon dài của Hạ Thiên Vũ, giờ phút  này lại gần với thực tế hơn.



Bên trong bật lên tiếng vỗ tay như sấm.



Thiên Ca tùy ý sửa lại quần áo Hạ Thiên Vũ một chút, nói với những người có mặt ở đây: "Đây không chỉ là lễ phục, mà cũng chính là quà tặng tôi muốn tặng cho em gái của tôi, lễ phục này chỉ thích hợp với em gái của tôi.” 



"Tiểu thư Lam Ca, em gái cô có vẻ đẹp không ai có thể sánh được, tại sao không suy tính vào Làng Giải Trí chứ?" Một ký giả truyền thông đặt câu hỏi.



Thiên Ca nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Làng Giải Trí không phải là cái động không đáy sao?"



"Cũng không thể nói như vậy!"



Thiên Ca nhàn nhạt đổi chủ đề, nói: "Được rồi, hôm nay buổi họp báo cuối cùng đến đây thôi, nếu mọi người còn có yêu cầu khác, thì tìm các thành viên khác đi, tôi còn có chuyện, rời đi trước."



Thiên Ca nói xong kéo Hạ Thiên Vũ rời đi, mà Dương Dịch trong đám người cũng vội đi vòng qua phía sau.


Chuyện không hay này là do anh. 



Ánh mắt nhìn thấy laptop, suy nghĩ một chút, hay là mở ra máy vi tính, vào game.



Anh hi vọng Hạ Thiên Vũ online, trong lòng không yên cầu nguyện.



Sau khi vào game, chợt phát hiện, quả nhiên Hạ Thiên Vũ đang online.



Anh vội vàng gởi tin nhắn: "Tiểu Vũ, em ở đâu?"



Nhưng không có người trả lời anh, khoảng chừng sau mười phút, cô mới trả lời cho Dương Dịch: "Em không sao."



Dương Dịch đang muốn kiểm tra đến tột cùng là cô đang ở đâu, cô rất nhanh trả lời lại tin nhắn: "Không cần tra em đang ở đâu.” 



Anh có chút nhất thời nổi giận, cô không để cho anh đi tìm cô, vậy rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Nếu mình không để ý lời của cô đi thăm dò, cô biết nhất định phải càng thêm tức giận.



Dạ Diệc Hàn: Về nhà thôi.



Mạc Quân Vũ: Chơi game đi!



Cô không quan tâm lời nói của Dương Dịch, chỉ nhàn nhạt trả lời anh mấy chữ.



Bởi vì em mệt mỏi, bởi vì em sợ, cho nên, để cho em một mình ở đây mấy ngày đi! Đây là lời mà trong lòng mà cô muốn nói.



Cô vuốt tóc, trong lòng rất khó chịu.



Nhìn một chút ngoài cửa sổ, đèn nê ông vẫn lóe sáng như cũ, và cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy buồn như thế.



Đứng dậy đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ qua, hoàn toàn ngăn cách mình với bên ngoài.



Hít một hơi thật sâu, đợi trời sáng, có phải tất cả đều sẽ tốt hay không?



Dương Dịch, thật xin lỗi, em không phải cố ý muốn rời khỏi, nhưng em sợ đối mặt.  Bỗng nhiên em cảm thấy mình không sạch sẽ rồi, dính vào hương vị của người khác,  cảm giác này rất khó chịu, nhất thời trong tim có câu khó chịu rất nhiều. 



Trong lòng cô lẩm nhẩm.