Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu
Chương 58 : Lời mời
Ngày đăng: 01:22 22/04/20
Cả đêm trằn trọc trở mình, lúc tỉnh lúc ngủ, cũng không biết rốt cuộc là mình ngủ bao lâu, chẳng qua là khi ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào, Hạ Thiên Vũ ddllqqdd.Sun520 mới tỉnh, mắt lẳng lặng nhìn về phía rèm cửa sổ nhưng tư tưởng không biết bay đi nơi nào rồi, đợi đến đến khi hoàn hồn thì sắc trời cũng không còn sớm nữa.
Đứng dậy, đánh răng rửa mặt, sau đó chỉ tùy tiện ăn vài miếng điểm tâm, bây giờ Hạ Thiên Vũ thật sự muốn trở về, đã rất lâu không có nhìn thấy Hoan Hoan, lúc này tính tính toán toán hình như Hoan Hoan đã nghỉ hè mấy ngày rồi, vừa đúng lúc có thể mang theo Hoan Hoan đi ra ngoài chơi một chút, con bé này thật lâu không có đi xa nhà khẳng định vui vẻ đến phát rồ rồi.
Nghĩ như vậy, trên mặt của cô rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười.
Lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Ly San.
"Mẹ, sao bây giờ mẹ mới gọi điện thoại về, Hoan Hoan rất nhớ mẹ đấy ạ!" Người nghe điện thoại là Hoan Hoan, giọng điệu đầy vui sướng, cho dù bản thân cô không có ở trước mắt cũng có thể cảm thấy được.
"Là lỗi của mẹ, Hoan Hoan có nghe lời dì Ly San ddllqqdd.Sun520 hay không vậy!”
"Dĩ nhiên là nghe rồi, Hoan Hoan rất ngoan, đúng không dì Ly San!” Nói xong Hoan Hoan đặt điện thoại bên tai Ly San: "Dạ dạ, Hoan Hoan ngoan nhất." Trong giọng nói của Ly San mang theo nụ cười, ngoài miệng liên tục không ngừng đáp lại.
"Mẹ nghe rồi đó, Hoan Hoan rất ngoan, mẹ, Hoan Hoan nhớ mẹ, mẹ về nhanh lên có được hay không!" Hoan Hoan làm nũng nói.
Nghe được Hoan Hoan làm nũng, nhất thời trong lòng Hạ Thiên Vũ cảm thấy tốt hơn rất nhiều: "Mẹ sẽ về ngay, Hoan Hoan được nghỉ hè rồi đúng không?"
Cô (Hoan Hoan)vừa đi vừa nói trong điện thoại: "Đúng vậy, mẹ chẳng lẽ đi một chuyến xa nhà đã quên khi nào thì Hoan Hoan nghỉ rồi sao?"
"Không có không có, mẹ đang suy nghĩ, muốn dẫn Hoan Hoan đi nơi nào chơi tốt đây à!"
"Thật ạ! Mẹ muốn dẫn con đi ra ngoài chơi, ồ, thật tốt quá thật tốt quá, đã một học kỳ Hoan Hoan không có đi chơi rồi, mẹ chúng ta đi nơi nào chơi đây, công viên Hải Dương, hay là đi ăn đồ nướng …..?"
Nghe Hoan Hoan ddllqqdd.Sun520 nói ra những nơi bên ngoài, phần lớn là tương đối gần nha, Hạ Thiên Vũ không nhịn được cười một tiếng, là quá lâu không có mang Hoan Hoan đi một nơi xa sao?
"Chúng ta không đi những nơi đó, chúng ta đi đến một nơi thật xa một chút có được hay không?"
"A, mẹ đây là sự thật sao?" Hoan Hoan háo hức kêu lên, đứa bé cũng có lòng hiếu kỳ, trong lòng khó tránh khỏi kích động không thôi khi nghe đến những nơi chưa từng đi.
"Đúng vậy, này, Hoan Hoan muốn đi hay không đây?" Cô cố ý hỏi.
"Muốn muốn, dĩ nhiên là muốn." Nghe được cô nói như vậy, Hoan Hoan vội vàng trả lời, nếu lúc này Hạ Thiên Vũ ở bên người cô bé nhất định sẽ thấy Hoan Hoan đang dùng sức gật đầu.
"Ha ha, Hoan Hoan nhanh đi chuẩn bị đồ muốn mang theo đi, đưa điện thoại cho dì Ly San." Trên mặt Hạ Thiên Vũ khẽ cười, chỉ là đi hơi xa một chút cũng không cần vui vẻ như vậy chứ!
"Dì San, mẹ muốn nói chuyện với dì." Bên đầu điện thoại kia truyền ddllqqdd.Sun520 đến Hoan giọng nói háo hức của Hoan, sau mấy giây yên lặng, Ly San tiếp điện thoại.
Lúc này, Hoan Hoan mới để xuống vẻ mặt tố cáo: "Được rồi!"
"Không nói chuyện đó nữa, Tiểu Vũ trước hết mình muốn nói về việc mặc dù chúng tôi mới vừa đi mua đồ, nhưng đồ của Hoan Hoan cũng không có mang tới đây, cho nên cậu sẽ không vừa trở về đã muốn đi rồi chứ!" Bây giờ Ly San vẫn tương đối lo lắng chuyện này.
"Đúng vậy, không sao, đến lúc đó mua là được, dù sao mình và Hoan Hoan chỉ ở một thời gian ngắn." Nghe được Hạ Thiên Vũ nói như vậy, lúc này Ly San biết Hạ Thiên Vũ thật sự đi vội vã, nếu không cô sẽ không nói ra thiếu thì mua là được, chưa từng thấy cô tiêu xài như vậy, lúc này cô lại nói ra lời tiêu xài lãng phí như vậy.
"Được rồi." Ly San biết ý của cô đã quyết, nhưng trong lòng thì không nhịn được lo lắng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Tiểu Vũ phải đi vội vàng như vậy.
Hạ Thiên Vũ không biết có một số việc, càng không nói mới càng khiến người biết cô vội vã như vậy.
Mấy người cùng đi mua vé máy bay, nhìn cách thời gian chuyến bay tiếp theo một khoảng, cho nên bọn họ cùng đi nơi gần sân bay ăn bữa cơm, sau đó Ly San đưa hai người đi dạo phố, Hoan Hoan im lặng lắng nghe.
Hạ Thiên Vũ cười cười nhạo Ly San, nhân tiện khen ngợi sự tức giận của Hoan Hoan làm cho Hoan Hoan gia tăng oán hận với Ly San, khiến Ly San ngại vì nơi công cộng cho không thể phát tác, mà Hoan Hoan đều dùng ánh mắt tố cáo cô, nói ly San hư hỏng, Hạ Thiên Vũ thỉnh thoảng cười xấu xa ở bên cạnh.
Chỉ là trong lòng Ly San rõ ràng, cô là đang phát tiết buồn bực trong lòng, tìm một chút chuyện dời đi chú ý lực.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Hạ Thiên Vũ đã mang theo Hoan Hoan chia tay với Ly và nói gặp lại, mang theo đồ mà Ly San mới vừa mua lên máy bay, vốn là Ly San còn nghĩ cười nhạo cô một chút, trước đó mình khổ lực như vậy, bây giờ đến phiên cô khổ lực rồi, lại không nghĩ rằng cô thế nhưng trực tiếp sử dụng kí gửi, khiến Ly San không có chỗ cười nhạo được nữa.
Hạ Thiên Vũ cùng Hoan Hoan rất nhanh tìm được nhà Thiển Hề, nghênh đón là giọng nói đầy vui mừng của Thiển Hề.
"Hoan Hoan, rất lâu không có gặp con, nhìn thấy dì Thiển có muốn vui hay không?" Sau khi ôn chuyện một lúc, Hạ Thiên Vũ đã bị vứt lại, Thiển Hề trò chuyện với Hoan Hoan rất hăng say, bởi vậy mà Thiển Hề cũng không kịp chuẩn bị trà bánh.
Mà Hạ Thiên Vũ cũng không có khách khí, bởi vì trước đây cô đã ở nhà của Thiển Hề một thời gian, mặc dù rất ngắn, nhưng cũng đã biết rõ, đến trong phòng bếp xem thì thấy một quả dưa hấu, cho nên cô cắt dưa hấu thành từng miếng, đặt ở trong đĩa, thật là một người chủ không có ý thức, cùng với một người háo hức vừa đến.
"Tiểu Vũ thật tốt!" Thiển Hề vừa cảm thán, vừa tự cầm lên hai miếng dưa hấu, một miếng cho Hoan Hoan, một miếng cho chính mình, nhìn Hạ Thiên Vũ rất buồn bã.
"Đúng vậy, đúng vậy, ai bảo chủ nhân như cậu cũng không có tính tự giác chứ, mình không thể làm gì khác hơn là một người khách tự giác rồi, mình cùng Hoan Hoan thật xa xôi tới thăm cậu! Kết quả lại được đối xử thế này, nếu có chỗ khiếu nại mình khẳng định sẽ tố cáo cậu." Nói xong cô cũng cầm lên một miếng dưa hấu.
"Ha ha, đáng tiếc cậu không có chỗ tố cáo mình đâu à, cho nên không có cách nào, ai bảo cậu gặp người chủ nhân như mình đây chứ! Nghĩ như thế nào mà mang Hoan Hoan tới chỗ của mình, cũng không có gặp cậu thời gian dài như vậy, không ngờ lúc này thế nhưng tới."
"Vậy là cậu không phải đã chuẩn bị phòng từ rất sớm cho mình và Hoan Hoan à!" Hạ Thiên Vũ không trả lời thiển Hề, cô muốn nói, nhưng Hoan Hoan vẫn còn ở đây!
Thiển Hề nhìn thấy ánh mắt Hạ Thiên dừng trên người Hoan, cho nên cũng biết Hoan Hoan vẫn còn ở nơi này, Hoan Hoan không thích hợp nghe những chuyện này!
"Nhà mình không phải rất lớn sao, lúc nào cậu đến cũng có phòng ở hết, chỉ cần hơi dọn dẹp một chút, được, mình sẽ đi dọn dẹp, biểu hiện mình đây là một người chủ có tính tự giác." Vừa lúc Thiển Hề ăn xong miếng dưa hấu trong tay, tiếp đó để vỏ dưa hấu xuống, sau đó lau tay, lúc này mới đi dọn dẹp phòng.