Châm Phong Đối Quyết
Chương 110 :
Ngày đăng: 15:34 30/04/20
Buổi tối ngày đó, gã bảo vệ bố trí ba thủ hạ ở trong phòng canh giữ Cố Thanh Bùi, bản thân mang theo mấy người đi đến phòng cách vách.
Cố Thanh Bùi đã bị trói chặt tứ chi suốt một ngày, ngoại trừ một lần giữa đường đi WC, uống một chén nước, còn lại cái gì cũng không làm. Hắn không chỉ phải dùng tư thế khó chịu này nằm trên chiếc giường tỏa hương ẩm thấp dị thường, mà ngay cả chút đồ cũng chưa được ăn, hắn nhìn bát mì ăn liền đã nguội lạnh, trong lòng nhiều ít có điểm thèm khát. Bất quá hắn vẫn chưa đói đến mức độ đó, hắn chỉ có thể tận lực điều chỉnh một tư thế tương đối không quá khó chịu, chờ đợi thời gian trôi qua từng giây từng phút một.
Nguyên Dương sẽ đến cứu hắn chăng?
Hắn một bên hy vọng Nguyên Dương đến, một bên lại lo lắng Nguyên Dương đến đây sẽ bị thương.
Nghe ý tứ của gã kia, gã lần này là đã có sự phòng bị, hơn nữa Cố Thanh Bùi thoáng quan sát nhân số, bọn họ ít nhất có bảy tám người. Bất quá, nghĩ đến Nguyên Dương có thể định vị vị trí của hắn, hắn liền cảm thấy Nguyên Dương nhất định sẽ có biện pháp cứu hắn.
Trong tai Cố Thanh Bùi ngập ngụa tiếng ngáy của mấy kẻ kia, hắn dưới áp lực tinh thần cùng mệt mỏi, chống đỡ không được bao lâu liền thiếp đi.
Ngủ thẳng nửa đêm, hắn bị âm thanh dị thường làm tỉnh giấc. Trong lúc mơ ngủ không biết ai hét to một tiếng "Cháy rồi!"
Mấy người đồng thời bừng tỉnh, đầu mũi quả nhiên ngửi được một luồng khói đặc, một kẻ trong đó dựng lên, theo bản năng ra mở cửa, "Sao thế sao thế? Chỗ nào ——" gã còn chưa nói hết, toàn thân đã rầm một tiếng bay vào trong phòng, ngã ập thật mạnh xuống mặt đất. Cố Thanh Bùi nương theo ánh sáng lọt vào từ hành lang nhìn lại, mũi kẻ nọ đã bị đánh gãy, đầy mặt là máu.
Cố Thanh Bùi nâng mắt nhìn, là một vệ sỹ của Nguyên Dương hắn đã từng gặp qua, liền không khỏi trở nên kích động.
Hai kẻ khác rất nhanh phản ứng lại, cầm dao xông về phía vệ sỹ kia. Cậu vệ sỹ hiển nhiên đã từng trải qua huấn luyện chính quy, đánh bọn họ tựa như chơi đùa, hai ba cái liền quăng ngã người, kế đó liếc nhìn Cố Thanh Bùi một cái, xoay người bước ra ngoài.
Tiếng đánh nhau bên phòng cách vách chấn động làm rung cả chiếc giường dưới thân Cố Thanh Bùi.
Thình lình, cửa sổ bên hắn bị mở toang, bức màn bị dùng sức kéo qua một bên, phát ra âm thanh chói tai. Cố Thanh Bùi chợt quay đầu, nhìn thấy gã bảo vệ cầm con dao dính máu lao vào.
Hắn giờ mới hay ban công căn phòng này cùng gian cách vách nối liền với nhau, còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, gã bảo vệ đã muốn xông tới, một phen tóm cánh tay Cố Thanh Bùi lôi hắn xuống đất.
Trong lúc hoảng loạn đầu Cố Thanh Bùi đập vào xương sườn người nọ, vết thương của hắn còn chưa lành, đau đến mắt bắn đầy sao.
Cố Thanh Bùi kêu lên: "Nguyên Dương!"
Nguyên Dương cầm dao quay một vòng trong tay, thấp giọng nói: "Ông vào xe chờ tôi đi."
Cố Thanh Bùi được vệ sỹ nâng xuống lầu. Vừa tới nơi, chợt nghe tới rồi một tiếng kêu thảm thiết kinh người, âm thanh chấn động làm rung màng nhĩ, dị thường đáng sợ. Cố Thanh Bùi nghe được toàn thân phát lạnh, hắn run giọng nói: "Cậu buông tôi ra, cậu ấy sẽ không......"
Vệ sỹ kia lạnh giá nói: "Không đâu, chết thì quá tiện cho gã, nửa chết nửa sống mới đích đáng."
Lời còn chưa dứt, lại một tiếng hét thảm cắt qua không trung. Cố Thanh Bùi thật sự không dám nghĩ tiếp, hắn là lương dân tuân thủ luật pháp, kiếp này mới chỉ có cùng bạn học đánh lộn cãi nhau*, không có tâm can mạnh mẽ để đối kháng huyết tinh bạo lực. Nguyên Dương để hắn đi trước là đúng đắn, dù rằng hắn cũng thấy rằng gã bảo vệ đó đáng đời.
* Chẳng phải cái hồi cùng Nguyên Dương đi công tác cũng từng cầm gậy đánh nhau rồi sao? "____"
Sau khi vào xe ngồi, thân thể hắn liền nhũn như bãi bùn nhão, hơn ba mươi mấy tiếng giam cầm tiêu hao hết tinh lực của hắn. Tứ chi hắn hiện tại đều bởi vì bị trói chặt thời gian quá dài mà không thể hoạt động bình thường.
Ước chừng qua mười phút, cửa xe mở ra, mùi máu tươi nồng nặc xộc vào xoang mũi Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi quay đầu, thấy Nguyên Dương ngồi vào xe, trên quần áo dính đầy máu, thần sắc âm trầm, nhìn qua phi thường dọa người. Hắn không chớp mắt nhìn Nguyên Dương, không biết nên phản ứng thế nào.
Nguyên Dương ghé lại gần, vươn tay vuốt ve nửa bên mặt bị đánh sưng phù của Cố Thanh Bùi, ngón tay có chút phát run. Sau đó, y ôm Cố Thanh Bùi vào trong ngực, thanh âm nghẹn ngào, "Làm tôi sợ muốn chết."
Tâm Cố Thanh Bùi tức thì mềm nhũn, mũi hắn cay xè, cũng có chút xúc động muốn khóc.
Nguyên Dương đem toàn bộ trọng lượng thân thể đè lên vai Cố Thanh Bùi, y gắt gao ôm người trong lòng, sự hoảng sợ chưa từng trải nghiệm qua ăn mòn tâm can y. Nếu Cố Thanh Bùi phát sinh nửa điểm ngoài ý muốn, y có tự sát cũng chẳng thể đủ.
May sao, may sao, người trong ngực, vẫn còn ấm nóng.