Châm Phong Đối Quyết
Chương 25 :
Ngày đăng: 15:33 30/04/20
Cửa văn phòng bị rầm một tiếng đẩy ra.
Cố Thanh Bùi khoa trương kinh hô một tiếng, "Tiểu Nguyên, cậu sao lại không gõ cửa thế!"
Nguyên Dương vào phòng liền thấy, Cố Thanh Bùi đang gọi điện thoại, căn cứ theo phản ứng của hắn, đầu kia điện thoại là ai, Nguyên Dương đã có thể đoán ra được.
Quả nhiên, Cố Thanh Bùi áy náy nói: "Nguyên đổng, tiểu Nguyên đến rồi, có thể có việc, tôi tối nay sẽ gọi lại cho ngài có được không? Vâng? A, được mà." Cố Thanh Bùi cười đem ống nghe đưa qua, "Nguyên đổng bảo cậu tiếp điện thoại."
Nguyên Dương phẫn hận nhìn hắn một cái, thô lỗ đoạt lấy ống nghe, "Alo?"
"Mày tiến vào văn phòng tổng tài sao không gõ cửa? Mày tự cho bản thân mình là ai, a?" Tiếng gào thét của Nguyên Lập Giang ở đầu kia điện thoại vang lên.
Nguyên Dương hừ lạnh một tiếng, có lệ nói: "Biết rồi."
"Mày biết cái gì?"
"Tôi nói biết rồi chính là đã biết rồi." Nguyên Dương không kiên nhẫn mà đem điện thoại dập xuống.
Cố Thanh Bùi bĩu môi, cầm lấy một chồng tài liệu lật xem.
Tay Nguyên Dương trực tiếp đặt lên trên tài liệu, bức bách Cố Thanh Bùi ngẩng đầu nhìn y.
Nguyên Dương cười lạnh nói: "Không tồi a, ông đã sớm lưu trữ chiêu thức ấy, đem chút tiền lương cỏn con ấy toàn bộ trừ sạch sẽ, chờ đợi để nhìn tôi chê cười hả?"
Cố Thanh Bùi lười nhác nói: "Nguyên công tử vẫn còn thiếu nợ chút tiền nữa a, có cần tôi tiếp tế một ít cho không? Có cần không hả."
Nguyên Dương hừ nói: "Có những lời này của ông, tôi về sau sẽ không khách khí với ông nữa đâu."
Cố Thanh Bùi cười nói: "Kỳ thật cậu một ngày cũng có cần tiêu tiền gì đâu. Cậu không cần trả tiền thuê nhà, sáng trưa ăn cơm công ty, buổi tối dưỡng sinh, khỏi phải ăn cơm, lái cũng là xe công ty, không có tiền thì không có tiền thôi, không lạnh chết không đói chết là được. Người trẻ tuổi ấy mà, phải chịu chút khổ mới được."
Mấy người này đều uống rượu rất tốt, Cố Thanh Bùi đương nhiên không thể để cho Nguyên Lập Giang uống, Nguyên Dương phải lái xe, cũng không thể uống, cơ bản từng đợt kính rượu đều là hắn uống. Tửu lượng Cố Thanh Bùi quả thật tốt, nửa cân rượu trắng* vào bụng, chỉ thấy mặt đỏ, đầu óc vẫn thực thanh tỉnh, mỗi câu hỏi đều vào đúng trọng điểm vấn đề, hiệu quả nói chuyện một chút cũng không suy giảm.
*Nửa cân ( 半斤): khả năng ở đây là nửa chai, đại khái là từ 260~280ml.
Nguyên Lập Giang đối với Cố Thanh Bùi cực độ tán thưởng, lúc này lại càng cảm thấy chiêu mộ Cố Thanh Bùi lại đây đúng là quyết định sáng suốt.
Một bữa cơm ăn hết ba tiếng, đến cuối cùng người của pháp viện XX cơ bản đều đã uống nhiều, Cố Thanh Bùi cũng chống đỡ không nổi nữa, ánh mắt bắt đầu tan rã, thời điểm đứng lên tiễn người, dưới chân cũng có chút bấp bênh.
Lái xe của Nguyên Lập Giang đưa ba người kia về khách sạn, ông ngồi xe của Cố Thanh Bùi, để Nguyên Dương đưa về nhà.
Đến cửa nhà, Nguyên Lập Giang hỏi Nguyên Dương, "Sau này mỗi cuối tuần về nhà một chuyến đi, ba xem biểu hiện hôm nay của mày, hừ, cũng tạm được, xem ra ba đối với mày giáo dục còn chưa đủ."
Cố Thanh Bùi loạng choạng xuống xe, cười nói: "Nguyên đổng, đừng nóng vội, người trẻ tuổi ấy mà, từ từ sẽ tốt thôi."
"Cố tổng, cậu uống nhiều rồi, mau chóng để nó đưa về nhà đi, chuyện Nguyên Dương, hôm nào chúng ta lại nói chuyện."
"Được, ngài đi thong thả, đi thong thả a."
Sau khi Nguyên Lập Giang vào cửa, Cố Thanh Bùi lại một lần nữa bò lên ghế trước, tê liệt tựa vào trong ghế dựa, nhắm mắt lại chẳng nói một lời.
Nhìn qua hắn có chút say, cằm hơi hơi hất lên, nơi cổ cùng cằm nối liền thành một đường cong tao nhã, làn da trắng mịn lộ màu hồng, thực làm cho người ta muốn cắn hai cái.
Nguyên Dương chỉ cần dừng xe, liền nhịn không được nhìn Cố Thanh Bùi. Tựa hồ tất cả diện mạo khác thường so với khi thanh tỉnh của Cố Thanh Bùi, đều thực đáng giá nhìn thêm vài lần.
Thời điểm người đàn ông này thanh tỉnh thật quá đáng ghét, vậy nên thời điểm hắn không thanh tỉnh, lại khiến cho người ta đặc biệt muốn chà đạp.
Nguyên Dương nắm chặt tay lái, thân thể khô nóng không thôi.