Châm Phong Đối Quyết

Chương 26 :

Ngày đăng: 15:33 30/04/20


Sau khi xe chạy về đến nhà, Cố Thanh Bùi mở mắt, giãy dụa ngồi dậy muốn xuống xe.



Nguyên Dương vòng qua ghế lái phụ, mở cửa cho hắn mở, đem hắn từ trong xe nửa kéo nửa ôm lôi ra, y bĩu môi, "Tửu lượng cũng có tốt lắm đâu, thế mà ông cũng dám khoác lác."



Cố Thanh Bùi cũng không biết có nghe được hay không, không ngừng đẩy tay Nguyên Dương ra, "Buông ra, buông ra, để tự tôi đi."



"Đi cái rắm, ông đứng cũng có vững đếch đâu." Nguyên Dương khoác tay hắn, ôm eo hắn, đưa vào nhà.



Nguyên Dương từng có mấy lần giúp Cố Thanh Bùi xách hành lý, đưa hắn về tận cửa. Nhưng nhiều nhất cũng chỉ dừng lại tại cửa, cho tới bây giờ chưa từng tiến vào trong.*



* Khoảng chương 7 Nguyên Dương đã vào trong nhà rồi, nhưng hình như cũng chỉ đứng ở chỗ huyền quan quăng đồ vào thôi thì phải:D



Đây vẫn là lần đầu tiên y bước vào trong gian phòng này.



Nhà của Cố Thanh Bùi thực sạch sẽ, là cái loại sạch sẽ ngăn nắp, tất cả mọi thứ đều được bài trí gọn gàng đâu ra đấy, giống như không có người ở.



Gian phòng có hơn 140 m2, ba buồng hai phòng khách hai nhà vệ sinh, vị trí rất tốt, thiết bị lắp đặt cũng rất mới, là một chỗ ở không tồi. Y từng nghe ba y nói qua, cha mẹ Cố Thanh Bùi đều là giáo viên trung học tại thành phố nhỏ, không có gia thế gì, đỗ đại học đến Bắc Kinh. Khi mới vừa tốt nghiệp cũng là hai bàn hai trắng, công tác mười năm, mới hơn ba mươi, có thể dựa vào bản thân phấn đấu đến trình độ này, quả thật rất giỏi.



Nghĩ đến bộ dáng Cố Thanh Bùi mới nãy đỡ rượu cho ba y, Nguyên Dương chẳng hiểu tại sao, trong lòng không rõ là tư vị gì.



Y lôi Cố Thanh Bùi tới phòng ngủ, đem người thả xuống giường. Cố Thanh Bùi nhìn qua gầy gò, nhưng là vóc người cao khung xương lớn, như thế nào cũng đến một trăm bốn mươi năm mươi cân, thực sự không nhẹ, dọc theo đường đi, Nguyên Dương cũng phải lưu lại mồ hôi.



Cố Thanh Bùi ở trên giường trở mình, đem mặt chôn vào trong chăn, giống như trẻ con lầm bầm một tiếng, "Cậu đi đi."



Nguyên Dương nghiêng đầu nhìn hắn, không hề động đậy.



Y cảm thấy được Cố Thanh Bùi giống như đã say rồi. Nhưng mà lại không giống như người say, phản ứng thế này thật quá bình tĩnh.



Y thấy Cố Thanh Bùi vẫn không nhúc nhích, lo lắng hắn khiến bản thân bị nghẹt thở, đành phải đem hắn kéo lên, "Ông tắm rửa một cái đi, trên người thối muốn chết."



Cố Thanh Bùi bực mình đập cánh tay y, "Tắm cái rắm a, tôi muốn đi ngủ." Hắn liều mạng muốn rụt vào trong chăn, Nguyên Dương liền tóm lấy hắn, "Chí ít cũng phải thay quần áo đã, mùi vị trên người ông quả cũng có thể xông ngất người đấy."



"Không thay, không thay." Cố Thanh Bùi nhắm mắt  lăn lộn trên giường, hàng mày cau lại, nhìn qua rất không kiên nhẫn, "Tắt đèn...... Tắt đèn đi, chói quá."



Nguyên Dương dở khóc dở cười, y đè Cố Thanh Bùi xuống giường, gỡ khuy áo hắn ra.
* Nguyên văn: Quốc mạ (  国骂): Câu chửi toàn dân "Con mẹ nó..." truyện nào cũng gặp đó.



Y nhìn Cố Thanh Bùi mê man bất tỉnh cùng một phòng bê bối, đầu tiên sững ra vài giây, sau đó quay về phòng ngủ đem ga giường cùng chăn lột ra ném xuống mặt đất. May mắn sao tấm đệm trên giường có tấm lót bảo vệ, không bị dơ, y từ trong ngăn tủ tìm được một bộ mới thay đổi hết.



Trở lại phòng tắm liền thấy, Cố Thanh Bùi dường như đã ngủ rồi.



Nguyên Dương cởi sạch quần áo bẩn trên người mình, sau đó cũng đem Cố Thanh Bùi cũng lột sạch bách, mở nước ấm, dội từ đầu xuống chân.



Cố Thanh Bùi khẽ kêu một tiếng, nhìn qua tương đối bất mãn.



Nguyên Dương tức giận đến nghĩ muốn đạp hắn.



Y một bên cọ rửa cho bản thân, một bên đem Cố Thanh Bùi tắm sạch từ đầu đến chân một lần. Y đời này chưa từng phải hầu hạ ai tắm rửa, vốn tưởng rằng đó hẳn phải là một sự kiện cực tình thú. Nhưng thời điểm đối phương say đến giống hệt như người chết, việc này thực con mẹ nó quá mệt nhọc.



Ảo tưởng một đêm kích tình mãnh liệt của Nguyên Dương hoàn toàn tan thành bọt nước, y vừa tức tối vừa dữ dằn, chà xát làn da Cố Thanh Bùi đến phát hồng.



Chờ đến khi hai người hoàn toàn sạch sẽ, y phát hiện Cố Thanh Bùi cũng đã hoàn toàn say giấc.



Y cho tới bây giờ chưa thấy qua có người nào uống rượu lại như vậy, không ồn ào không náo loạn không ba hoa, nhìn qua thậm chí là bộ dáng rất có lý trí, kết quả đều là đánh lừa người.



Y ôm Cố Thanh Bùi lên giường, bản thân cùng đã mệt nhoài, liền ngáp một cái.



Y đứng ở bên giường nhìn Cố Thanh Bùi say ngủ, nhìn nửa ngày, cuối cùng vén chăn lên vào nằm.



Giường của Cố Thanh Bùi rất lớn, hai người đàn ông to lớn nằm ngủ hai bên đầu, cũng không chạm vào nhau. Nguyên Dương ban đầu trong lòng còn đang cáu, nằm cách ở rất xa.



Sau lại nghĩ đến Cố Thanh Bùi đang trần trụi nằm ở chốn y duỗi tay ra là có thể đụng tới, y thật sự nhịn không được, chậm rãi tiến sát lại, nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng trơn nhẵn của Cố Thanh Bùi, cuối cùng đem người ôm vào trong lòng.



Thật ấm áp......



Nguyên Dương đem mặt chôn vào hõm gáy của Cố Thanh Bùi, nhịn không được cọ cọ.



Một trận buồn ngủ đánh úp lại.