Châm Phong Đối Quyết
Chương 30 :
Ngày đăng: 15:33 30/04/20
Hai người mua xong đồ về đến nhà, vừa mới qua 12 giờ trưa. Bọn họ dậy muộn, đã ăn bữa sáng, cơ bản liền bỏ qua cơm trưa.
Cả một ngày nghỉ dài đằng đẵng như vậy, Cố Thanh Bùi nghĩ đến việc cùng với Nguyên Dương mắt to trừng mắt nhỏ, lại lúc nào cũng phải phòng ngừa y quấy rối tình dục, trong lòng liền phát sầu.
Nguyên Dương cứ luôn dán mắt theo dõi hắn, giống như không ngại phiền, hắn đi đến chỗ nào, Nguyên Dương lập tức cũng bám theo.
Cố Thanh Bùi thở dài: "Cậu không có việc khác để làm sao?"
"Làm gì đây?" Nguyên Dương nhìn đảo mắt nhìn bốn phía một cái, "Tôi không thích xem TV, bằng ông ông cho tôi mượn máy tính đi."
"Máy tính của tôi người khác không thể đụng vào." Cố Thanh Bùi bổ sung nói: "Laptop cùng desktop đều không được."
Nguyên Dương hừ một tiếng, "Có phải vì có film đen hay không a."
"Phải" Cố Thanh Bùi thẳng thắn lưu loát trả lời, "Không hợp với trẻ em."
"Tôi muốn xem."
"Cậu xem cái rắm." Cố Thanh Bùi đem remote TV ném cho y, "Cậu xem phim hoạt hình đi."
Nguyên Dương cả giận nói: "Còn dám sỉ nhục tôi sẽ liền đánh ông, tôi muốn xem film s*x trong máy tính của ông, là cái loại nam x nam đó."
Cố Thanh Bùi phất tay, "Cậu xem không hợp đâu."
"Tôi muốn xem. Ông không phải chê tôi kỹ thuật kém hay sao, để tôi học theo chứ."
Cố Thanh Bùi nhẫn nhịn kích thích muốn tát y, thở dài một hơi, mở chiếc máy bàn, chọn ra một bộ GV Âu Mỹ cơ bắp lông lá, trực tiếp kéo thẳng đến đoạn chính giữa kịch liệt nhất, "Xem đi."
Hơn nữa, bộ dáng mệt mỏi kia của Cố Thanh Bùi nhìn thực chướng mắt.
Y đem màn hình máy tính xoay lại, thần tốc nhìn qua lý lịch một lần, nói: "Người này tôi có thể tìm được mối liên hệ."
Cố Thanh Bùi nhíu mày, "Cậu?"
"Tôi có thể." Y chỉ vào phần quá trình công tác từ năm 98 đến năm 03 trong bản sơ yếu lý lịch của người này, "Thính trưởng phòng hành chính pháp chế thành phố XX, chú đứa bạn thân của tôi từng đảm đương vị trí người đứng đầu hệ thống tư pháp thành phố XX, thời gian cơ bản trùng khớp."
Cố Thanh Bùi ngồi thẳng người dậy, ánh mắt sáng lên, "Thật vậy sao?"
Nguyên Dương chìa tay, "Đưa di động của ông cho tôi, tôi gọi điện thoại."
Cố Thanh Bùi hồ nghi nói: "Cậu sao không lấy của mình mà gọi."
Nguyên Dương cắn răng nói: "Hết tiền rồi, đừng có để tôi nói lần thứ ba."
Cố Thanh Bùi lại có chút muốn cười, nhưng vẫn nhịn xuống, "Nhu cầu công việc, tôi sẽ nạp phí điện thoại cho cậu nhé." Nói xong mở máy tính, trực tiếp cấp cho Nguyên Dương một ngàn đồng chi phí.
Nguyên Dương hừ lạnh một tiếng, cầm lấy di động của mình đi về phía phòng khách.
Y đi được hai bước, lại quay đầu, "Nếu tôi thực sự làm được, ông sẽ cảm ơn tôi thế nào đây."
Cố Thanh Bùi vểnh chân bắt chéo, lấy tay chống cằm, liếc mắt nhìn y, "Cậu có thành công cũng đừng có hòng muốn tôi ngủ với cậu."
Nguyên Dương cười, lộ ra miệng răng nanh trắng bóc, "Đến lúc đó cũng không phải là ông được định đoạt."