Châm Phong Đối Quyết
Chương 61 :
Ngày đăng: 15:33 30/04/20
Nguyên Dương nhổ ra chút nước bọt lên tay, dùng toàn bộ bôi vào huyệt khẩu của Cố Thanh Bùi, ngón tay thon dài xoa nắn chen vào thử thăm dò bên trong.
Cố Thanh Bùi nhịn không được lắc hông, muốn thoát khỏi loại cảm giác bị dị vật xâm lấn này, hắn thấp giọng nói: "Bao đâu?"
"Trong ví tiền."
"Ví để đâu?"
"Không biết." Nguyên Dương cắn cổ hắn, môi hắn, dùng hạ thể cọ tính khí của Cố Thanh Bùi, y căn bản không rảnh để suy nghĩ vấn đề này.
Cố Thanh Bùi rủa thầm một tiếng, nhoài lên trên người Nguyên Dương sờ mó tìm kiếm lung tung, rốt cục từ bên cạnh chân tìm thấy ví tiền của Nguyên Dương, hắn đem bao ném lên mặt Nguyên Dương, "Mang vào đi."
Nguyên Dương dùng miệng ngậm lấy đưa tới trước mặt Cố Thanh Bùi, "Mang vào giúp tôi đi."
"Khốn kiếp...... ư...... mau mau tự mang vào đi......"
"Không được, ông phải giúp tôi, bằng không tôi cứ trực tiếp cắm vào, tôi vốn dĩ không thích mang bao."
Cố Thanh Bùi phẫn hận tiếp nhận bao. Nơi này không có đồ bôi trơn, nếu như không mang vào cho Nguyên Dương, để mặc cái thứ đồ chơi to lớn kia trực tiếp cắm vào, người xui xẻo sẽ chính là hắn.
Cố Thanh Bùi lúc này nằm sấp trên thân Nguyên Dương, hạ thân mở rộng, thịt động nhỏ nơi hạ thân kia đang bị ngón tay của Nguyên Dương tùy ý lôi kéo, quấy đảo, đùa bỡn. Hắn miễn cưỡng đỡ thân dậy, hai tay sờ soạng đến bảo bối của Nguyên Dương, côn th*t thô dài bừng bừng sức sống kia ở trong tay Cố Thanh Bùi cương nóng phình lớn ra. Cố Thanh Bùi liền cảm thấy trái tim đập điên cuồng, mới chỉ tưởng tượng đến cảm giác côn th*t to lớn này ở trong cơ thể hắn tàn sát bừa bãi, vậy cũng đủ khiến hắn cương lên.
Hắn vuốt ve đại bảo bối nóng bỏng kia, không nhẹ không nặng lên xuống hai lần, còn sờ lên đầu khấu ướt dính kia.
Nguyên Dương "Đệch" một tiếng, "Ông mẹ nó còn chọc ghẹo tôi, mau mau mang vào đi, nếu không tôi cứ như vậy mà thịt ông đấy."
Cố Thanh Bùi chặn kín miệng y, dùng sức mút bờ môi của y, đùa bỡn đầu lưỡi y, hai người hôn đến sục sôi ngất trời, Cố Thanh Bùi nhân cơ hội lao lực mà đem bao thuận theo đầu khấu trùm hết xuống.
"Hiện tại đã có thể cắm vào được rồi chứ? Chuẩn bị đã đủ tốt chưa."
"Nếu tôi nói chưa, thì ranh con cậu có thể chờ được sao?"
Lồng ngực hai người cọ xát vào nhau, Cố Thanh Bùi cảm thấy viên thịt trước ngực mình như muốn phát hỏa.
"Không chờ được." Nguyên Dương dứt khoát lưu loát nói, y dùng lực kéo mở một bên đùi Cố Thanh Bùi ra, hai ngón tay thon dài cắm vào thịt động chật hẹp kia, tiếp đó mạnh mẽ mở rộng sang hai bên tạo thành một động nhỏ non nớt. Nguyên Dương cấp bách không đợi nổi nữa cầm lấy côn th*t lớn của mình, chen vào trong vách tường ướt nóng kia.
Cố Thanh Bùi hít khí một trận, tay không tự giác nắm chặt tóc Nguyên Dương. Bị đại gia hỏa kích thước khổng lồ này của Nguyên Dương cắm vào, bất kể là bao nhiêu lần cũng đều không thể nhanh chóng thích ứng.
"Cậu mẹ nó chậm một chút đi, nhẹ, nhẹ thôi, ư, nhẹ một chút."
Nguyên Dương càn quấy hôn hắn, "Không được, tôi nhịn không được, bên trong ông xiết tôi thực quá chặt, ha, thật nóng, thật chặt, sướng chết được."
"Không được, chậm một chút, ư a......"
Nguyên Dương vừa động thân, bảo bối thô to kia liền sâu thêm vài phần, khuôn mặt Cố Thanh Bùi căng lên đỏ bừng, mạnh mẽ ngửa cổ.
Nguyên Dương ngậm lấy hầu kết của hắn, mút mát liếm cắn, y giữ chặt đùi Cố Thanh Bùi, nhất cổ tác khí*, một lần cắm vào đến tận gốc.
*NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với người lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Cố Thanh Bùi bực tức nói, "Ranh con cậu còn nói nữa, đợi đến khi cậu kiếm được nhiều tiền chút chẳng phải sẽ lại tiêu xài phung phí hay sao."
"Ông vội cái gì chứ, dù sao tôi cũng sẽ không vứt bỏ ông, sớm muộn gì tôi cũng sẽ kiếm được thật nhiều tiền để nuôi ông."
Cố Thanh Bùi không có tâm tình cùng y đùa giỡn, bất kể ai nhìn thấy nhà mình bị lục lọi vơ vét tan tành, tâm tình sẽ đều không tốt lên nổi, hắn lắc đầu thở dài, đờ đẫn nhìn phòng khách của mình hỗn độn một đống.
Nguyên Dương ôm bờ vai hắn, dùng cái mũi cọ cọ má hắn, "Được rồi a, đừng khó chịu nữa, nghĩ thoáng chút đi."
Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ nói: "Đều là tiền mồ hôi nước mắt của tôi đó, mẹ nó, thật muốn giết chết thằng trộm này."
"Rồi sẽ tìm ra thôi, chắn chắn có thể, sau khi tìm được tôi sẽ xử lý nó một hồi trút giận cho ông."
Cố Thanh Bùi miễn cưỡng cười cười.
Đợi hai mươi phút, cảnh sát đã đến, nhân viên an ninh tiểu khu cũng cũng theo lên, ào ào ầm ầm cả một đống người. May sao tầng này của hắn, chỉ có một hộ dùng chung thang máy này, nhưng lại không có người ở, bằng không với tình hình thế này, đêm nay là khỏi phải ngủ.
"Huynh đệ, lâu lắm không gặp mày rồi." Một anh chàng trẻ tuổi mặc cảnh phục tiến lại vỗ vỗ vai Nguyên Dương, bộ dạng cực kỳ cao hứng.
Nguyên Dương cười mắng: "Thấy mày quả nhiên không phải chuyện tốt, trước kia ở bộ đội cũng đã vậy rồi."
"Mày đừng như vậy a, hơn nửa đêm tao chạy tới đây, mà mày có thái độ thế à."
Hai người tán nhảm đôi câu, đồng nghiệp của hắn cũng bắt đầu cùng Cố Thanh Bùi tìm hiểu tình huống, hơn nữa tính toán lấy bằng chứng hiện trường.
Cố Thanh Bùi sốt ruột, nghĩ muốn vào xem đến tột cùng đã mất những gì, nhưng cảnh sát là không cho hắn đi vào, hắn chỉ có thể đứng chờ.
Cảnh sát vừa chụp ảnh lại thu thập dấu vân tay, làm đến hơn một tiếng mới chấm dứt, Cố Thanh Bùi đã muốn mệt mỏi ngáp mấy cái, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại.
Cảnh sát đi rồi, hai người gấp rút xông vào phòng, Cố Thanh Bùi trực tiếp chạy tới thư phòng, Nguyên Dương cũng bám theo sau.
Cố Thanh Bùi nhìn thấy ngọc khí của mình vẫn hoàn hảo bày trên tủ đồ, mới thở ra một hơi dài.
Nguyên Dương cũng dạo qua thư phòng một vòng, mặt biến sắc, vội vã chạy đến phòng ngủ, tiếp đó lại vội vàng xông tới phòng khách, từ trong phòng đến ngoài phòng đều xem hết một lần, mới mặt mũi trắng bệch đứng đờ tại chỗ.
Cố Thanh Bùi nhìn Nguyên Dương, trong lòng có chút bất an, "Sao thế? Không thấy thứ gì quan trọng à?"
Nguyên Dương xiết chặt nắm tay, trên lưng toát ra mồ hôi lạnh, y thấp giọng nói: "Máy tính, không thấy máy tính của tôi."
Cố Thanh Bùi nhíu mày nói: "Bên trong máy tính có không ít tư liệu của công ty, thực con mẹ nó...... Ai...... May sao laptop tôi mang theo bên người, desktop hắn không bê đi được, bằng không tổn thất rất lớn. Có mấy bản phương án kế hoạch dự án cực độ quý giá, nếu thật sự bị tiết lộ, tôi chưa chắc đã bồi thường nổi, chỗ cậu không có phương án tổng thể chứ, tôi nhớ rõ là đều nằm trong laptop của tôi."
Nguyên Dương run giọng nói: "Không có."
Cố Thanh Bùi căn bản không biết y đến tột cùng đang lo lắng cái gì, y chính là lo lắng đoạn vid giữa y cùng Cố Thanh Bùi.
Một khi đoạn vid kia bị tiết lộ ra ngoài......
Hiện tại nhất định phải mau chóng bắt được kẻ trộm, phải thật mau chóng!
Nguyên Dương gắt gao xiết chặt nắm tay, bất an trong lòng nháy mắt bao trùm lên y.