Châm Phong Đối Quyết
Chương 62 :
Ngày đăng: 15:33 30/04/20
Hai người cả đêm không ngủ, kiểm kê tiền của bị mất trong nhà.
Cuối cùng Cố Thanh Bùi phát hiện ngoại trừ máy tính của Nguyên Dương, hắn còn bị mất một ít tiền mặt cùng đồ trang trí hoàng kim, két an toàn có dấu vết bị phá hoại, nhưng là không mở ra. Mấy thứ gã kẻ trộm chọn đều là những thứ dễ tiêu thụ, không có mấy giá trị thưởng thức, những gì chân chính đáng giá thì không có bị lấy đi.
Tổn thất của Cố Thanh Bùi không tính là lớn, tâm tình liền hơi chút hòa hoãn lại, chính là một phòng bừa bãi làm cho hắn vẫn thực đau đầu như cũ.
Hắn quay đầu nhìn nhìn Nguyên Dương, thấy sắc mặt y vẫn âm trầm như cũ, ngược lại an ủi nói: "Cộng hết mấy thứ bị mất cũng chỉ là mấy vạn đồng, tổn thất không lớn, cậu đừng suy nghĩ nữa."
Sắc mặt của Nguyên Dương lại chẳng hề dịu đi, y miễn cưỡng tập trung tinh thần, nói với Cố Thanh Bùi: "Ông cứ ngủ đi, tôi dọn dẹp lại nhà cửa một chút."
"Đừng dọn dẹp, trời sắp sáng rồi, hai chúng ta đều mệt mỏi một ngày, cùng đi ngủ đi, ngày mai nói sau."
Nguyên Dương lắc lắc đầu, móc thuốc lá từ trong túi áo ra, cúi đầu nói: "Tôi ngủ không được, ông cứ ngủ đi."
"Cậu sao vậy? Trong máy tính có thứ gì quan trọng hay sao?"
Bàn tay đánh bật lửa của Nguyên Dương run lên, ngọn lửa sém qua ngón tay y, một trận đau nhức bỏng rát, rõ ràng chỉ là sự đau đớn cực kỳ nhỏ, lại làm cho y tim đập loạn nhịp không thôi. Y trầm giọng nói: "Có một chút tư liệu mà thôi, không sao đâu, ông ngủ đi, tôi thu dọn xong rồi nói sau."
Cố Thanh Bùi thở dài: "Vậy tôi đi ngủ trước, cậu cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi." Cố Thanh Bùi cởi áo khoác treo lên giá áo, xoay người đi về phía phòng ngủ.
Nguyên Dương đột nhiên túm lấy cánh tay hắn, từ sau lưng ôm lấy hắn.
Cố Thanh Bùi quay đầu nhìn y, "Làm sao vậy?"
Nguyên Dương đem mặt chôn trên vai hắn, ủ dột nói: "Không có tôi liệu ông có ngủ được không."
Cố Thanh Bùi cười nhạo nói: "Cậu cho tôi là mấy tuổi vậy?"
Cố Thanh Bùi có một cảm giác kỳ quái, giống như Nguyên Dương chột dạ không dám nhìn hắn, song hắn lại cảm thấy không có lý do gì, thật sự kỳ quái.
Cơm nước xong, Nguyên Dương muốn dọn dẹp bát đĩa, Cố Thanh Bùi nói: "Tôi ngủ no rồi, giờ nhất thiết phải hoạt động một chút, cậu mau đi ngủ đi, cả đêm không ngủ, ngày mai lấy đâu ra tinh thần, ngày mai chúng ta còn phải tăng ca đó."
Nguyên Dương do dự một chút, rốt cục gật gật đầu, "Tôi tắm rửa cái đã."
Cố Thanh Bùi vì muốn cho bản thân thoát ly khỏi sự kiện bị trộm cắp xui xẻo, bắt đầu tận lực nghĩ đến những chuyện vui vẻ, vừa ngâm nga vừa dọn dẹp phòng bếp.
Hắn sau khi dọn dẹp xong xuôi bật TV lên, mở một bộ film mới phát hành gần đây nhưng hắn không có thời gian ra rạp chiếu film xem, tính toán để bản thân hoàn toàn nghỉ ngơi một ngày.
Lúc này, Nguyên Dương tắm rửa xong đi ra, đi đến bên người hắn, nằm ngã vào sofa, đầu gối lên đùi Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi vuốt vuốt tóc y, "Sao còn chưa đi ngủ vậy."
"Ngủ luôn tại đây cũng được."
"Tôi đang xem film mà, cậu ngủ ở đây làm gì, chân cũng không duỗi ra được."
"Ồn đến mấy cũng không ảnh hưởng đến tôi, tôi muốn ngủ ở đây." Nguyên Dương trở mình, vươn tay ôm lấy thắt lưng Cố Thanh Bùi, đem mặt kề sát bụng Cố Thanh Bùi, "Ông cứ xem đi, đừng để ý đến tôi."
Cố Thanh Bùi cười cười, ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc dày của Nguyên Dương, từng chút từng chút thuận theo mái tóc, dịu dàng mát xa da đầu.
Nguyên Dương nhắm mắt lại, hít ngửi hương vị quen thuộc của hắn, cảm thụ nhiệt độ quen thuộc, mệt mỏi cùng kiệt sức nhất thời dâng lên.
Y cùng Cố Thanh Bùi, trải qua bao nhiêu cuộc tranh đấu gay gắt không đếm xuể, mới có được cuộc sống chung hài hòa hôm nay. Y không cho phép bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì phá hỏng quan hệ hiện tại giữa y cùng Cố Thanh Bùi. Giây phút yên bình, thỏa mãn này, đừng hòng ai cướp đi của y được.