Châm Phong Đối Quyết
Chương 67 :
Ngày đăng: 15:33 30/04/20
Cố Thanh Bùi xoa mặt, mệt mỏi nhìn Nguyên Lập Giang, thấp giọng nói: "Nguyên đổng, tôi cần chút thời gian, tôi sẽ xử lý tốt."
Nguyên Lập Giang trầm mặc hồi lâu, mới đứng dậy đi về phía cửa. Ông nắm lấy nắm cửa, dừng lại, trầm giọng nói: "Thời gian của cậu không có nhiều như cậu muốn đâu, tự giải quyết ổn thỏa đi."
Sau khi Nguyên Lập Giang mở cửa rời đi, Cố Thanh Bùi liền nghe được tiếng bước chân cấp bách chạy tới của Nguyên Dương.
Cố Thanh Bùi quay đầu nhìn y, nhìn vẻ hoảng hốt cùng bồn chồn trên mặt y, trong lòng nghĩ, quả nhiên chỉ là một đứa trẻ thôi.
Hắn thật sự là càng sống càng ấu trĩ, vì một đứa trẻ, đem tiền đồ thật vất vả mới trù tính được tốt đẹp này phá hỏng. Giờ đi tìm lại, đâu có dễ dàng như vậy được.
Cố Thanh Bùi nhịn không được tự hỏi, có đáng không? Đến tột cùng là đáng giá ở chỗ nào?
Nguyên Dương tiến lại, "Ba tôi đã nói những gì với ông."
Mặt Cố Thanh Bùi không chút thay đổi nhìn y, "Dùng đầu óc ngẫm thử xem, cậu cảm thấy là sẽ nói những gì."
Nguyên Dương há hốc miệng, không có lời nào chống đỡ.
"Cậu đã sớm biết, nhưng lại không nói cho tôi, làm cho tôi trở tay không kịp, cậu cảm thấy thú vị lắm sao?"
Nguyên Dương hơi cúi đầu.
"Nguyên đổng là làm sao mà biết được?" Cố Thanh Bùi cảm giác bản thân tựa như cái máy, tạch tạch tạch nói chuyện, nhưng không có câu nào đi qua đại não, mỗi một câu hắn nói ra, đều là do tiềm thức tự do thành lập.
"Ông ấy...... Nhìn thấy tin nhắn của chúng ta." Nguyên Dương nghĩ mình còn có sự kiện trọng yếu hơn vẫn giấu Cố Thanh Bùi, liền cảm thấy cổ nặng ngàn cân, đầu cực khó khăn nâng lên.
Cố Thanh Bùi gật gật đầu, có chút thất thần nhìn giá sách phía trước, nhàn nhạt nói: "Cậu về nhà cậu đi, tôi đêm nay muốn an tĩnh một chút."
Cố Thanh Bùi cào tóc, "Nguyên Dương, đừng nghĩ sự việc đơn giản như vậy, cậu đắc tội với Nguyên đổng thế nào cũng không sao, nhưng mà tôi thì đắc tội không nổi." Hắn cúi đầu, "Tôi thực đắc tội không nổi đâu."
"Ông ấy sẽ không làm vậy với ông đâu, tôi sẽ bảo hộ ông, tôi sẽ......"
"Cậu lấy cái gì bảo hộ tôi chứ?" Cố Thanh Bùi nhìn y, "Cậu hiện tại cái gì cũng không phải, Nguyên Dương. Nhưng tôi hiện tại có rất nhiều thứ, là luyến tiếc không nỡ buông."
Nguyên Dương cầm lấy cánh tay hắn, nghiến răng nói: "Thứ ông muốn, tương lai tôi sẽ cho ông, tôi nhất định sẽ cho ông, nhưng ông hiện tại không thể rời bỏ tôi, ông là của tôi, đừng nói là ba tôi, bất luận kẻ nào, bất luận kẻ nào cũng không thể chia tách hai ta."
Cố Thanh Bùi cúi đầu, "Nguyên Dương, cậu trước cứ về đi, tôi hiện tại...... Thật muốn ngồi một mình."
Nguyên Dương ngập ngừng nhìn hắn, cuối cùng nâng cằm hắn lên, nặng nề mà hôn hắn, cũng thấp giọng nói: "Cố Thanh Bùi, tôi sẽ không nhường ông cho bất luận kẻ nào."
Cố Thanh Bùi cúi đầu, "Về đi."
Nguyên Dương xiết chặt nắm tay, xoay người rời đi.
Cố Thanh Bùi ngồi ngã vào trong ghế dựa, nhìn thư phòng mình, hình ảnh trước mắt giống như dừng lại, tầm mắt hắn bị nhét đến chật cứng, nhưng lại tựa như cái gì cũng không nhìn thấy.
Gian nhà không có Nguyên Dương, dù mở lò sưởi ấm áp thế nào, cũng vẫn khiến người phát lạnh từ trong lòng.
Tưởng tượng đến cuộc sống hài hòa của bọn họ có khả năng vô pháp quay lại nữa, tâm hắn liền bị xiết chặt thành một đống.
Trên thế giới có rất nhiều chuyện, đều rất khó khăn, mà buông tha cho một đoạn cảm tình làm cho người ta quyến luyến, quả thực gian khổ như móc ra nội tạng của bản thân. Bởi vì nếu một người đã muốn ở trong lòng, người đó sẽ luôn ở đó, trong kí ức, trong tầm mắt, trong phòng, còn có cả trong viễn cảnh của tương lai.
Đem hết thảy ném xuống, đến tột cùng phải cần ý chí lớn bao nhiêu? Cố Thanh Bùi ngay cả nghĩ cũng đều không muốn.