Châm Phong Đối Quyết

Chương 68 :

Ngày đăng: 15:33 30/04/20


Cố Thanh Bùi rất sớm liền lên giường ngủ. Nhưng mãi đến hơn nửa đêm mới miễn cưỡng vào giấc. Hắn đặc biệt nhớ cha mẹ mình, nếu sớm biết trở về sẽ phải đối diện với cảnh khó xử như thế này, chi bằng ở nhà hầu hạ hai vị lão nhân còn hơn.



Buổi sáng hôm sau, hắn bị tiếng điện thoại đánh thức, cầm lấy liền thấy, là Vương Tấn gọi tới.



"Anh Vương, chúc mừng năm mới a."



"Thanh Bùi, cậu chưa dậy à? Không phải chứ, chúng ta ngần này tuổi rồi, sao còn có thể ngủ nhiều vậy được, hay là qua mấy ngày Tết cậu liền trở nên lười biếng hở?" Vương Tấn tủm tỉm nói, trong giọng nói hiển lộ sự thân mật.



"Không phải, tối hôm qua uống cafe, không ngủ được."



"Ha ha, trước khi ngủ còn uống cafe gì chứ. Cậu về Bắc Kinh rồi phải không, thư ký có nói với tôi, chỉ có chiều nay là tôi có thời gian rảnh, còn cậu? Chúng ta ra ngoài chứ?"



"Buổi chiều......" Cố Thanh Bùi vốn theo thói quen định đáp ứng, lại đột nhiên nhớ ra, mình qua năm mới sẽ từ chức, hiện tại còn tiếp tục đại diện công ty cùng Vương Tấn bàn dự án, có thích hợp không?



"Sao vậy? Không rảnh ư?"



"À, có, buổi chiều mấy giờ đây?" Cố Thanh Bùi nghĩ, tốt nhất vẫn là có thể ký kết được dự án này, trong lòng hắn còn có áy náy đối với Nguyên Lập Giang, hơn nữa, hắn làm việc quen thói đến nơi đến chốn, vụ hợp tác này hắn thúc đẩy đã lâu như vậy, ngẫm lại cũng rất đáng tiếc.



"Ba giờ đi, chúng ta tìm một chỗ uống trà, sau đó cùng đi ăn một bữa." Vương Tấn dừng một chút, "Không khó xử chứ? Chúng ta đây là vì công tác, nếu cậu cảm thấy không tiện, có thể đem theo Nguyên Dương, nhưng mà tôi vẫn hy vọng là cậu đến một mình."



Cố Thanh Bùi cười gượng hai tiếng, "Không đâu, chúng ta ba giờ gặp."



Hắn dậy khỏi giường, dùng nước lạnh rửa mặt mấy lần, đầu óc mới thanh tỉnh một ít. Hắn thay đổi quần áo, tính toán xuất môn sớm một chút, ngẩn ngơ trong gian phòng khắp chốn đều tràn ngập bóng dáng của Nguyên Dương, làm cho hắn có chút áp lực.



Vừa mở cửa, Cố Thanh Bùi liền sững sờ.



Nguyên Dương quấn áo khoác đứng tại cửa thang máy, trên thùng rác bên cạnh quăng một đống tàn thuốc.



Nghe được tiếng mở cửa, Nguyên Dương ngẩng đầu lên, thần tình mệt mỏi, lạnh cóng đến lỗ tai đỏ bừng.



Cố Thanh Bùi ngây người nói: "Cậu, cậu tối hôm qua không quay về ư?"



"Tôi không an tâm để ông ở một mình." Nguyên Dương vừa mở miệng, cuống họng khô rát, thanh âm cũng bị biến đổi.



Cố Thanh Bùi đau xót trong lòng, tiến đến lôi y vào trong phòng.



Mặt ngoài áo lông vũ của Nguyên Dương giống như phủ một tầng sương, sờ lên lạnh đến cóng tay, khuôn mặt y bị đông lạnh đắc trắng bệch, một chút độ ấm cũng đều không có.



Cố Thanh Bùi đau lòng nói: "Cậu mẹ nó ngốc a, giữa trời đông mà đứng cả đêm ở hành lang."



"Không sao, trong tòa nhà, cũng đâu có lạnh lắm."



Cố Thanh Bùi dùng làn môi ấm áp chạm lên làn môi lạnh giá của y, không ngừng vuốt ve khuôn mặt y, vừa đau lòng vừa xót xa, "Cậu bé ngốc, cậu thật là ngốc quá mà."



Tựa như con cún nhỏ bị chủ nhân trừng phạt nhốt tại ngoài cửa, ở nguyên một chỗ đợi suốt cả đêm, bị lạnh cóng như tảng đá, vẫn muốn kiên trì canh giữ ở cửa, không một lời oán giận.



Nguyên Dương ôm thắt lưng hắn, dùng mũi cọ cần cổ ấm áp của Cố Thanh Bùi, "Tôi không muốn về nhà, tôi sợ ông chạy mất. Tôi biết mình hiện tại kém cỏi, so với Vương Tấn, so với ông, đều kém xa lắm. Hãy cho tôi chút thời gian, tôi rất nhanh sẽ có thể vượt qua ông, ông không thể rời bỏ tôi được." Nguyên Dương nhíu chặt mày, trong mắt đều là bất an cùng bàng hoàng. Từng vách ngăn được dựng lên trước mặt y cùng Cố Thanh Bùi, tấm sau lại càng kiên cố hơn tấm trước, khiến y cảm nhận được sự thất bại trước nay chưa từng có.



Vành mắt Cố Thanh Bùi có chút đỏ lên, hắn nhẹ nhàng vuốt lưng Nguyên Dương, run giọng nói: "Nguyên Dương, tôi thật hy vọng mình có thể trẻ đi mười tuổi, như vậy tôi mới có thể giống cậu, không sợ trời không sợ đất. Nguyên Dương à, khó xử của tôi cậu lý giải không được đâu."




"Tôi còn có kế hoạch khác."



Vương Tấn nheo mắt nhìn hắn, "Thanh Bùi, cậu cho rằng nói như thế là có thể lừa gạt tôi sao? Nếu không phải cậu cùng Nguyên đổng xảy ra mâu thuẫn gì, cậu sao có thể công tác chưa còn chưa đến một năm đã liền chuyển công tác chứ."



Cố Thanh Bùi thở dài, "Quả thật giấu không được anh Vương. Chúng tôi trong công tác có chút bất đồng, cho nên tôi tính toán đổi môi trường một chút."



Vương Tấn vẫn lấy ánh mắt dò xét nhìn hắn, lắc lắc đầu, "Thanh Bùi, tôi vẫn không tin. Với IQ cùng EQ của cậu, không có khả năng bày tỏ bất bình với ngay cả ông chủ mình, nếu Nguyên đổng lại là người hợp tác không thoải mái, cậu lúc trước sẽ không về làm việc cho ông ta. Hơn nữa, tôi nghĩ không ra giữa hai người có thể xảy ra mâu thuẫn gì không thể thỏa hiệp, đây không phải tác phong làm việc của cậu. Lại thêm, làm một quản lý chuyên nghiệp, cậu đâu phải không đủ hiểu biết, sao có thể dễ dàng chuyển việc như vậy? Cậu lần trước có nói qua, cậu cùng Nguyên đổng sau khi quen biết chừng ba bốn năm, mới quyết định chuyển việc, lần này thì sao? Vừa qua năm, đã liền quyết định đi ư? Hay là nói, cậu căn bản còn chưa có tìm được một ông chủ đủ tốt?"



Cố Thanh Bùi cảm thấy nói chuyện cùng một người quá thông minh như Vương Tấn thật sự là rất mệt.



Vương Tấn ôm ngực nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên thần bí cười, "Tôi lớn mật thử đoán, có phải chuyện giữa cậu cùng Nguyên Dương, bị Nguyên đổng phát hiện rồi hay không."



Sắc mặt Cố Thanh Bùi khẽ biến, hắn có một kích thích muốn lấp kín cái miệng kia của Vương Tấn.



Cho dù vẻ mặt của hắn biến hóa cực nhỏ đến cơ hồ không thể phát hiện, song vẫn như cũ không trốn qua nổi ánh mắt của Vương Tấn, anh cười nhẹ hai tiếng, "Quả nhiên là vậy. Thực xin lỗi, thanh Bùi, tôi lẽ ra không nên cười."



Cố Thanh Bùi cũng lười lấp liếm thêm, "Anh Vương, anh chỉ cần biết rằng tôi không thể đại diện công ty ký hợp đồng này là được rồi. Nhưng dự án này tôi là trả giá cả tâm huyết, từ mua đất, đến đánh giá dự án, quy hoạch dự án, thiết kế xây dựng, rồi đến đàm phán thành hợp tác với anh. Thời gian mấy tháng trước sau ấy, nếu cứ như vậy buông tay bỏ mặc, trong lòng tôi thủy chung cảm thấy không thích đáng. Đương nhiên, nỗ lực của tôi cũng chỉ có thể đến nơi đây, tôi chân thành hy vọng anh Vương có thể tiếp tục hợp tác cùng công ty chúng tôi, dù sao đây cũng là vụ hợp tác song phương có lợi. Về phần tôi không còn là tổng tài công ty, ích lợi cùng thành công trước mắt, đều là thứ yếu, anh nói có phải không?"



Vương Tấn cười cười, "Thanh Bùi, cái miệng cậu đúng là giỏi nói, cậu yên tâm, tôi cũng không đến mức chỉ vì cậu đi rồi, mà vứt bỏ dự án này đâu. Tôi vì lần hợp tác này, cũng trả giá không ít, nếu không tiếp tục đi tiếp, nỗ lực tích cực thúc đẩy ban giám đốc hạ nghị quyết, sẽ thành trò cười mất, chẳng qua......" Vương Tấn rút lại hợp đồng trong tay Cố Thanh Bùi, "Nếu cậu không thể thu hoạch được lợi ích gì từ trong đó, tôi hà tất phải đưa ra điều khoản thế này chứ?"



Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ nói: "Toàn bộ xin để anh Vương quyết định."



Vương Tấn cười nhìn Cố Thanh Bùi, "Thanh Bùi, sau khi từ chức, đã có tính toán gì chưa?"



"Trước thì về quê hầu cha mẹ, ở Bắc Kinh đã quá nhiều năm rồi, mỗi năm về ba bốn lần, vội vàng gấp gáp, chẳng có thời gian chiếu cố lão nhân."



"Được nha, hiếu tử, sau đó thì sao?"



"Sau đó, tùy tình hình, tôi không công tác một thời gian, cũng không đói chết được."



Vương Tấn nghiêng thân về phía trước, nghiêm túc nhìn Cố Thanh Bùi, "Sau này đến làm việc cho tôi đi, tôi nguyện ý trả lương cho cậu, tuyệt đối là không thua kém Nguyên Lập Giang."



Cố Thanh Bùi ngẩn người, thân thể có chút cứng ngắc, hắn trầm mặc.



Vương Tấn cười nói: "Cậu không cần đáp ứng ngay bây giờ, cậu cũng sẽ có đủ thời gian cân nhắc. Nhưng mà Thanh Bùi, người thông minh như đậu, nhất định sẽ đưa ra quyết định thông minh. Điều kiện của cậu phi thường tốt, song hiện tại tình hình kinh tế quốc nội không tốt, công ty nào thuê cậu, lại phải chi trả thêm mấy trăm vạn phí tổn, xác suất cậu tìm được công việc lý tưởng trong thời gian ngắn là phi thường thấp. Cậu biết rõ, chỗ tôi là lựa chọn tốt nhất."



Cố Thanh Bùi đương nhiên hiểu được điều này, chẳng qua hắn sẽ không đến công ty của Vương Tấn. Cùng là ngành nghề liên quan đến điền sản, Vương Tấn cùng Nguyên Lập Giang, giờ đang hợp tác, nhưng đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh, hắn chuyển công tác đến chỗ Vương Tấn, về lý không hợp. Giờ còn thêm cả Nguyên Dương, về tình cũng không hợp nốt.



Điều kiện dù mê người đến đâu, hắn cũng không thể đi.



Vương Tấn lại tựa hồ rất có lòng tin, "Thanh Bùi, tôi biết cậu trong lòng có rất nhiều băn khoăn, bất quá cuối cùng cậu sẽ phát hiện, thứ được nắm chắc thật sự trong tay, quan trọng hơn bất cứ điều gì. Tôi cũng có đủ kiên nhẫn, tôi sẽ chờ đợi nhân tài ưu tú như cậu gia nhập liên minh."



Cố Thanh Bùi khách khí cười cười, "Cám ơn, anh Vương, tôi sẽ cân nhắc."



Vương Tấn ghé sát vào hắn, thấp giọng nói: "Thanh Bùi, cậu cùng Nguyên Dương, rốt cục cũng đã có thể kết thúc."



Trái tim của Cố Thanh Bùi hung hăng co rút, vấn đề này, so với bất cứ lời nào Vương Tấn nói, cũng đều sắc bén hơn rất nhiều.