Châm Phong Đối Quyết

Chương 69 :

Ngày đăng: 15:33 30/04/20


Nguyên Dương quấn chặt cổ áo, kéo thấp vành mũ, đi về phía khu dân cư không chút bắt mắt trên địa chỉ kia.



Mùa đông sắc trời tối sớm, vừa mới qua năm giờ, ánh sáng đã có phần tối tăm, mà đến lúc tìm được, lại chính là thời điểm dùng cơm, trong tiểu khu có rất nhiều người lui tới. Vóc dáng Nguyên Dương quá cao, đặc biệt bắt mắt, một đường đi tới, vẫn luôn khiến người ta nhịn không được liếc nhìn.



Y  tận lực cúi đầu, hồi tưởng lại dung mạo của Lưu Cường một lần nữa trong đầu.



Tới chân tiểu khu, Nguyên Dương trước tiên đi quanh một vòng, đánh giá bề ngoài một chút, sau đó thoáng mô phỏng phương hướng Lưu Cường có thể chạy trốn từ lầu bốn, tiếp đó mới xiết chặt nắm tay, chậm rãi lên lầu.



Sau một phút, y đứng trước cánh cửa chống trộm cũ nát, trực tiếp ấn chuông cửa.



Chuông cửa vang nửa ngày, trong phòng mới truyền đến tiếng bước chân có chút cấp bách, một giọng nam ở bên trong nói: "Ai đó."



"Quản lý nhà đất." Nguyên Dương hạ giọng nói. Y hơi hơi cúi đầu, đèn hành lang đã sớm bị hỏng, từ trong phòng xuyên thấu qua mắt mèo, không thể thấy y được quá rõ ràng.



"Quản lý nhà đến để làm gì."



"Dưới lầu nói phòng vệ sinh của anh bị rò nước."



Bên trong do dự một chút, mới hé cửa phòng, "Nhà ai......" Thanh âm của Lưu Cường vướng lại trong yết hầu.



Một họng súng tối om đối diện gã.



Nguyên Dương từ trên cao nhìn xuống gã, "Mở cửa."



Lưu Cường cười lạnh một tiếng, trong nụ cười lộ vẻ trào phúng, "Bé con, đồ chơi này không hợp để cậu nghịch đâu, cẩn thận cướp cò đó."



Nguyên Dương lưu loát kéo chốt, "Mở cửa, hay nổ súng?"



Trên trán Lưu Cường toát ra mồ hôi lạnh, gã mở cửa chống trộm, giơ cả hai tay lên, nhếch miệng vặn vẹo cười, "Tự dẫn xác đến cửa, mày cũng đừng hối hận đó."



Nguyên Dương một cước bước vào phòng khách, thời điểm dư quang liếc thấy trong phòng khách có người khác, y tung cước đá Lưu Cường ngã lăn trên mặt đất, nòng súng đồng thời nhanh chóng thay đổi phương hướng, nhắm về phía cửa sổ.



Nòng súng tối đen cùng giằng co, song phương sau khi nhìn rõ người kia, đều sửng sốt.
Sắc mặt Nguyên Dương lúc này mới dịu xuống, y lạnh nhạt nói: "Tốn công tốn sức, tôi hiện tại đi vào, có cả trăm biện pháp làm cho hắn phải phun đồ ra, căn bản không cần lăn lộn như vậy."



Tần Trách xoa xoa đầu y, cười nói: "Cậu đừng có tanh máu như vậy, đây là xã hội văn minh, nếu chuyện không đáng thì đừng có phạm tội, chẳng bõ đâu. Lại nói tính tình cậu kích động như vậy, thực sự giết chết hắn thì phiền toái lắm."



"Tôi hạ thủ rất chuẩn xác, chú sợ gì chứ."



Tần Trách lắc đầu, "Nguyên Dương, cậu nể mặt chú Tần, cứ làm theo phương pháp của cha cậu đi, cho dù phiền toái một chút, chính là ổn thỏa."



Nguyên Dương bực bội cào tóc, "Tôi sẽ chờ ở đây cho đến mai."



Tần Trách thở dài, "Ở trong xe khó chịu lắm, tôi đặt khách sạn rồi. Cậu yên tâm, có người chuyên trách theo dõi hắn, mỗi một câu hắn nói, đều nằm trong tay chúng ta."



Nguyên Dương lúc này mới miễn cưỡng gật gật đầu.



Tần Trách vươn tay, "Cho tôi xem súng của cậu."



Nguyên Dương đưa cho hắn.



"Không tồi, bất quá về sau đừng mang bừa ra ngoài."



"Tôi nghe nói gã Lưu Cường này trước kia là xã hội đen, ai biết ngay cả khẩu súng cũng không có, sớm biết thế tôi đã không mang theo." Nguyên Dương lấy lại súng, dùng quần áo lau lau, bộ dáng thực quý trọng.



"Rảnh rỗi thì sưu tập mấy thứ bình thường chút, đừng động vào mấy đồ nguy hiểm thế này, cậu nha, đừng gây thêm phiền toái cho ông cậu nữa."



"Ông nội tôi mấy ngày này làm gì vậy?"



"Mỗi ngày đều chơi mạt chược......"



Hai người một bên nói chuyện phiếm, một bên lái xe đến khách sạn.



Nguyên Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua tiểu khu kia, ánh mắt âm u, sâu không thấy đáy.