Châm Phong Đối Quyết

Chương 75 :

Ngày đăng: 15:34 30/04/20


Cái gọi là diễn đàn nội bộ công ty, kỳ thật chính là một hệ thống OA* xử lý công việc. Từng nhân viên chính thức của công ty đều có một tài khoản, có thể up hoặc down tài liệu từ hệ thống xuống, cũng có một shoutbox loại nhỏ, so với group QQ thì đơn sơ hơn rất nhiều, cho nên đại bộ phận nhân viên cũng sẽ không nói chuyện phiếm trên đây, online hệ thống OA cơ hồ đều là sử dụng cho công việc.



*OA (OfficeAutomation): hệ thống quản lý dữ liệu công việc trong văn phòng.



Cố Thanh Bùi cũng chưa từng lên hệ thống này, tài liệu trọng yếu đều là trực tiếp đưa tới trên bàn công tác của hắn, hắn lật sổ ghi chép nửa ngày, mới tìm ra tài khoản cùng mật mã Trương Hà lúc ấy đăng kí cho hắn.



Hắn sau khi đăng nhập, phát hiện số lượng người online hôm nay cao đến chưa từng có, hệ thống rất nhanh liền hiện ra nhắc nhở có mail mới, email mang tên "Cố Thanh Bùi". Trái tim Cố Thanh Bùi khẽ run lên, không rõ nguyên cớ mở ra.



Bên trong là mấy tấm ảnh.



Ánh sáng u ám ái muội, bối cảnh vừa thấy chính là phòng khách sạn, Cố Thanh Bùi từ mấy tấm hình không quá rõ ràng này, thấy được khuôn mặt mình.



Huyết dịch toàn thân hắn nháy mắt đông lại.



Hắn sẽ không quên chỗ khách sạn này. Đó là một đêm tại Hàng Châu, thời điểm hắn cùng Nguyên Dương đối đầu gay gắt, thủy hỏa bất dung, hai người không ai chịu thua kém, Nguyên Dương chính là tại khách sạn này, sai khiến một gã trai bao hạ dược hắn, sau đó......



Trong email vẻn vẹn có bốn năm tấm ảnh chụp, không tính rõ ràng, ít nhất khuôn mặt cùng thân thể Nguyên Dương đều được che kín, mà ảnh chụp cũng chỉ lấy từ phần eo của hắn. Song chỉ bằng vài tấm hình này, cũng cũng đủ khiến người thấy rõ đây là ảnh giường chiếu, hơn nữa người dây dưa một chỗ cùng hắn, rõ ràng là một thân thể nam tính. Khuôn mặt hắn nhìn qua gương hết ba mươi năm, vừa quen thuộc lại xa lạ xuất hiện trước mặt hắn, trên khuôn mặt đỏ ửng, mồ hôi vương đầy, ánh mắt mê man, lộ rõ vẻ say rượu. Người ngoài nhìn đến, khẳng định cho rằng hắn uống rượu, chỉ có chính hắn biết, hắn bị hạ dược.



Trong đầu Cố Thanh Bùi vang lên ong ong, ánh mắt lần nữa mất đi tiêu cự, sau đó lại tập trung đến mấy bức hình làm nhức nhối mắt kia, mơ hồ mà rõ ràng, rõ ràng mà mơ hồ, lặp đi lặp lại, làm cho hắn giương mắt đến muốn nứt ra.



Đây là một email gửi cho toàn diễn đàn, từng nhân viên trong công ty đều có thể tùy tiện tìm đọc trong hòm thư của mình, hắn rốt cục hiểu được giọng nói của Trương Hà vì sao vừa kích động lại xấu hổ như vậy. Bởi vì mỗi một người trong toàn công ty, tại một buổi tối không có bất kỳ điểm đặc biệt gì, đột nhiên nhận được lễ vật có sức công phá lớn, thấy được ảnh chụp tổng tài của bọn họ cùng một người đàn ông ve vãn dây dưa, hãm sâu trong tình dục.



Cố Thanh Bùi quả thực phân không rõ bản thân đang trong thực tại, hay vẫn nằm mơ ác mộng.



Con người hắn, từ nhỏ đến lớn đại đa số đều không thua kém người, cực sĩ diện, thời điểm hắn đến trường vẫn luôn là học sinh xuất sắc, trong công tác cũng là nhân viên ưu tú, nếu luận về chuyên cần chịu khó, rất ít người có thể so với hắn. Hắn nỗ lực học tập, công tác như vậy, vẻn vẹn bởi vì hắn không chịu thua kém, hắn là trưởng thành trong sự tán dương của người xung quanh, sự di thường của tính hướng chỉ e là khuyết điểm duy nhất trong cuộc đời hắn. Hắn bất đắc dĩ đành tiếp nhận, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa, hắn có thể chấp nhận điều bí mật nhất của mình bị mọi người biết được, hơn nữa, còn là với phương thức mất hết thể diện như thế này.



Hắn cảm thấy bản thân như bị tát mấy cái trước mặt đám đông, từng tấm hình đều tỏ rõ sự nhục nhã cùng cay đắng của hắn. Cố Thanh Bùi hắn lăn lộn trong thương trường ngập ngụa ham muốn vật chất này, ủy khuất thất bại nào cũng từng chịu qua, mỗi một lần hắn đều mặt không đổi sắc đứng dậy, duy chỉ có lần này, hắn có cảm giác khuất nhục bị người xé nát thể diện. Sự kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của hắn, bị những tấm hình này hủy đi hoàn toàn, từ nay về sau Cố Thanh Bùi hắn phải lấy mặt mũi nào để đối diện với những bằng hữu, đồng nghiệp này của mình đây?



Hắn cơ hồ nghiến răng đến xuất huyết.



Hắn không cần suy nghĩ nhiều, cũng biết là ai đã làm, bảo hộ Nguyên Dương triệt để đến như thế, nhưng lại khiến hắn thị chúng nhục nhã, có hận đến vậy với hắn, ngoại trừ Nguyên Lập Giang còn có thể là ai nữa.



Hắn đã đánh giá thấp Nguyên Lập Giang rồi.



Hắn cho rằng Nguyên Lập Giang sẽ chỉ đả kích hắn trên sự nghiệp, vậy nên hắn khờ dại muốn tránh đi mũi nhọn đó, đến chốn khác bắt đầu từ số không.



Nhưng lại chẳng ngờ rằng, chẳng ngờ rằng Nguyên Lập Giang lại có thể hủy hoại hắn như vậy.



Hắn không sao tưởng tượng nổi, mấy tấm hình này lại được chụp vào thời điểm đó! Những tấm hình đó, tựa như cực kỳ không rõ ràng, góc độ quay chụp lại đều giống nhau, rõ ràng là lấy xuống từ một đoạn video, nghĩ đến chuyện phát sinh tối đó, hơn nữa có thể còn có cả một đoạn video, Cố Thanh Bùi liền không rét mà run.



Đây là lời cảnh cáo Nguyên Lập Giang dành cho hắn sao?



Cố Thanh Bùi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, ngồi phịch trên ghế cơ hồ không thể nhúc nhích.


Hắn lần đầu tiên nảy sinh kích động muốn trốn tránh.



Chiêu này của Nguyên Lập Giang thật sự cao tay. Phát hiện hai người bọn họ tan tan hợp hợp mãi vẫn không chia tay, Nguyên Lập Giang cũng không ép hắn đi nữa, cũng không bức bách Nguyên Dương bỏ hy vọng, mà là dùng như vậy mấy tấm ảnh mơ hồ, kích thích mâu thuẫn giữa hai người bọn họ.



Cố Thanh Bùi biết rõ bản thân đã trúng đại kế, lại chỉ có thể bất chấp lao đầu vào.



Bởi vì hắn không có cách nào không oán hận Nguyên Dương. Sự lo âu cùng khủng hoảng lúc này, đã muốn làm cho hắn hận đến mong rằng chưa từng quen biết Nguyên Dương.



Hắn không biết sự tình đến tột cùng sẽ biến đổi đến mức độ nào, nếu như phát sinh chuyện tệ hại nhất —— cha mẹ hắn biết —— hắn thật sự đến nghĩ cũng không dám. Cha mẹ thành thật chất phác của hắn, lấy quang minh lỗi lạc là nguyên tắc làm người lớn nhất, ở trong trường học dạy dỗ cả một đời, giả như biết đứa con mà bọn họ luôn luôn lấy làm tự hào xảy ra chuyện đáng khinh đến vậy, con người hơn sáu mươi tuổi, sao có thể chấp nhận đả kích như vậy?



Cố Thanh Bùi thật muốn biến mất ngay tại giờ khắc này.



Hắn không biết đã ngồi tại phòng khách bao lâu, ngồi đến thân thể đều cứng ngắc, hắn mới máy móc cầm lấy điện thoại, gọi lại cho Trương Hà.



Mãi đến khi nghe được giọng nói buồn ngủ mông lung đầu kia, hắn mới đột nhiên nhận ra, đã muốn là hơn bốn giờ đêm.



Hắn khàn khàn nói: "Tiểu Trương, thực xin lỗi, tôi quên nhìn thời gian."



Giọng nói của Trương Hà rất nhanh liền bình tĩnh lại, "Cố tổng, không sao đâu, tôi kỳ thật cũng ngủ không được." Cô khổ sở nói: "Cố tổng, ngài hãy nghe tôi nói một câu, tôi chỉ xin một câu này thôi. Tôi không biết là ai phản trắc mưu mô, lại hại ngài như vậy, chính là bất kể tính hướng của ngài thế nào, đều chẳng hề liên quan một chút đến nhân phẩm cùng năng lực công tác của ngài. Chúng tôi đều đã cùng giao ước không truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều coi sự kiện này là chưa từng phát sinh......"



"Tiểu Trương." Cố Thanh Bùi ôn nhu nói: "Cám ơn cô, thật sự cám ơn cô. Nhưng không truyền ra ngoài là chuyện không có khả năng, bọn họ có thể gửi đến hòm thư của từng nhân viên, thì cũng có thể gửi đến bất cứ nơi chốn nào khác. Cô đừng lo lắng cho tôi, chút gió nhỏ sóng bé này, không quật ngã được tôi đâu. Tôi hiện tại cần cô giúp một chút việc, có được không?"



Trương Hà nghẹn ngào nói: "Ngài cứ nói."



"Cô ngày mai đến công ty, chuẩn bị tốt hết thảy văn kiện cần thiết cho việc từ chức của tôi, phương diện nhân sự, phương diện tài vụ, phương diện hành chính, còn có thư từ chức gửi cho hội đồng quản trị cũng viết giúp tôi luôn. Chuẩn bị xong xuôi hết tất cả, sau đó ngày mai mang đến cho tôi, càng sớm càng tốt, có được không?"



"Cố tổng." Trương Hà lập tức òa khóc.



Cô tuy rằng sắp được làm mẹ, chính là trong lòng mỗi người phụ nữ đều có khát khao đối với nam tính hoàn mỹ. Cố Thanh Bùi chính là đối tượng ngưỡng mộ của toàn bộ nữ giới trong công ty, những bức ảnh kia lại làm nhục một con người tâm cao khí ngạo như Cố Thanh Bùi, các cô đã muốn đau buốt cõi lòng, huống chi là đương sự. Trương Hà vừa nghe đến Cố Thanh Bùi muốn từ chức, nước mắt căn bản là khống chế không được.



Thanh âm của Cố Thanh Bùi trầm tĩnh như nước, thời điểm cười gọi các cô là "Cô nàng ngốc" ôn hòa mê người, "Cô đừng khóc, tôi không phải vì sự kiện này mới từ chức, kỳ thật tôi sớm đã có quyết định này, tôi là vì tìm kiếm một nơi phát triển tốt hơn. Sự kiện này chính là cái một bước ngoặt mà thôi, tôi hiện tại quả thật cũng không thích hợp lãnh đạo mọi người, Nguyên đổng sẽ tìm được tầng tổ chức thích hợp hơn, đến dẫn dắt mọi người hoàn thành mục tiêu. Cô nàng ngốc, đừng khóc nữa, cô tháng sau sẽ sinh, đừng làm cục cưng sợ." Cố Thanh Bùi nghe được chồng của Trương Hà ở đầu kia nhẹ giọng an ủi, trong lòng có chút chua xót, cũng có chút cảm động.



Trương Hà đáp ứng chuyện tài liệu từ chức xong, nói sáng sớm mai liền đưa tới cho hắn, sau đó nghẹn ngào cúp điện thoại.



Cố Thanh Bùi đứng dậy, từ phòng ngủ lôi ra một va ly du lịch, bắt đầu thu dọn một ít quần áo hợp mùa bỏ vào trong.



Hắn thu dọn nửa ngày, đột nhiên phát hiện trong rương toàn là quần áo mùa đông, quá tốn diện tích, bỏ vào hai chiếc áo khoác cơ hồ đã đầy.



Hắn đứng lên nhìn, dứt khoát xách rương đổ ra toàn bộ quần áo vừa dọn vào, bắt đầu nhét quần áo mùa hè vào trong.



Hắn đã đặt phòng trăng mật một tuần tại đảo Saipan, vốn là chuẩn bị cho kỳ nghỉ phép của hắn cùng Nguyên Dương, hiện tại tính toán, mai vừa vặn là ngày cuối cùng. Chi bằng ngày mai ký xong tài liệu từ chức liền bay qua đó, còn có thể ở một đêm, tránh lãng phí.



Một người nghỉ phép chẳng phải cũng vẫn là nghỉ phép sao.