Châm Phong Đối Quyết

Chương 76 :

Ngày đăng: 15:34 30/04/20


Nguyên Dương về đến nhà, ba y lại không ở nhà.



Em trai em gái kinh ngạc nhìn y, không biết y bị làm sao.



Ngô Cảnh Lan vừa lúc từ cầu thang đi xuống, nhìn thấy con trai mình một thân lệ khí, tựa như la sát hung ác xông vào nhà, sửng sốt nói: "Con sao vậy?"



Nguyên Dương xiết nắm tay," Ba con đâu?"



"Đi Nghiễm Châu công tác rồi."



"Bao giờ thì trở về?"



"Không biết." Ngô Cảnh Lan đi đến bên người y, nhíu mày nhìn y,"Nguyên Dương, con sao thế? Giữa con cùng ba con đến tột cùng đã xảy ra vấn đề gì, ông ấy cả ngày mặt đen xì, khiến trong nhà chướng khí mù mịt, con suốt ngày không về nhà, vừa về thì là bộ dạng này. Mẹ là mẹ con, con có chuyện gì cũng không thể giấu mẹ được đâu."



Nguyên Dương cũng nhìn Ngô Cảnh Lan, khàn khàn nói: "Mẹ, con thích một người đàn ông, mẹ có thể chấp nhận không?"



Ngô Cảnh Lan trừng lớn hai mắt nhìn, "Con nói cái gì?"



Nguyên Cạnh lập tức nhảy dựng lên, từ sau lưng giữ lấy Nguyên Dương, "Anh, anh phát sốt  rồi, theo em vào phòng nghỉ ngơi chút đi."



Cậu bé choai choai, đã muốn cao gần tới đầu vai Nguyên Dương, nhiều ít có chút khí lực, chính là ở trong mắt Nguyên Dương nhỏ nhặt không đáng kể, y khẽ hất tay, quăng Nguyên Cạnh qua một bên, "Anh không phát sốt. Mẹ, chuyện giữa con và ba, chính là vấn đề này, con vốn không muốn nói với mẹ, nhưng mẹ sớm hay muộn cũng phải biết, bởi rằng ba con đã khiến tất cả mọi người đều biết!" Nguyên Dương nghiến răng nghiến lợi nói.



Ngô Cảnh Lan nhíu mi nhìn y hồi lâu.



Người Nguyên gia đều biết, tính tình Ngô Cảnh Lan so với Nguyên Lập Giang còn nóng nảy hơn, người bình thường đều không dám chọc giận bà. Nguyên Dương sớm đã chuẩn bị chờ mẹ nổi giận, y hiện tại cái gì cũng không sợ, y tình nguyện tất cả thịnh nộ đều trút lên mình, chỉ cần có thể che chắn một phần vì Cố Thanh Bùi, y đều muốn được gánh vác.



Đây là điều một người chồng cần phải làm.



Ngô Cảnh Lan nâng cằm, "Theo mẹ đến thư phòng." Sau đó bà chỉ vào Nguyên Cạnh cùng Nguyên Anh, "Hai đứa về phòng làm bài tập đi."



Nguyên Dương đi theo Ngô Cảnh Lan lên lầu.



Sau khi đóng cửa lại, Ngô Cảnh Lan đầu tiên là cho y một bạt tai.



Nguyên Dương nghiêng đầu, biểu tình không có một tia dao động.



Hai tay Ngô Cảnh Lan ôm ngực, nheo mắt nhìn y, "Là Cố Thanh Bùi phải không?"



Nguyên Dương nhíu mày, "Mẹ đoán được ư? "



"Mẹ mới vừa vì chuyện sa thải Cố Thanh Bùi mà ầm ĩ một trận với ba con, lý do ông ấy cho mẹ có thể gạt được người khác, chứ đừng hòng lừa được mẹ. Mẹ vẫn luôn nghĩ không ra đến tột cùng là vì cái gì, mà ngay cả giữa vợ chồng cũng không thể nói, hiện tại liên hệ trước sau, lập tức đã nghĩ thông."



Nguyên Dương cào cào tóc, "Chính là Cố Thanh Bùi." Y ngẩng đầu nhìn  Ngô Cảnh Lan, "Mẹ, mẹ đừng có giảng mớ đạo lý rỗng tuếch đó với con, ba đã nói đủ nhiều rồi. Mẹ nói cái gì cũng vô dụng, con thích ông ấy, trong mắt con không chứa bất kỳ người nào khác, chỉ có mình ông ấy."



Ngô Cảnh Lan lạnh lùng nhìn y một cái, "Cái viễn cảnh này, mẹ đã sớm biết, Nguyên gia vốn không có cách nào trông cậy vào đứa phá gia chi tử như con để nối dõi tông đường."



Nguyên Dương hờ hững nói: "Hai người còn có Nguyên Cạnh, đừng có ép con, vô dụng thôi."



"Vậy con hiện tại với ba là xảy ra chuyện gì."



Nguyên Dương cúi đầu không nói lời nào.
Gã liền cùng Nguyên Dương trầm mặc uống rượu hơn nửa ngày, cuối cùng không nhịn được nữa, "Vậy mày tính toán sau này thế nào đây?"



Nguyên Dương lắc lắc đầu, "Tao không về nhà nữa, trừ phi ông ấy tán thành cho tao dẫn Cố Thanh Bùi trở về, bằng không tao sẽ không về."



Bành Phóng thở dài: "Người một nhà, hà tất phải náo loạn thành như vậy."



Hai mắt Nguyên Dương mơ màng, nhìn hư không, "Ba tao không nên làm như vậy, ông ấy không nên làm như vậy."



"Vậy Cố Thanh Bùi thì sao? Ông ta khẳng định là oán mày."



Vừa nhắc tới cái tên này, trên mặt Nguyên Dương liền che phủ một tầng bóng mờ, "Chờ ông ấy bớt giận rồi tao lại đến tìm."



"Là lúc nào?"



"Ngày mai."



Bành Phóng tắt tiếng.



Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Hà tới nhà hắn, đem hết thảy tài liệu từ chức đã chuẩn bị tốt đưa tới cho hắn.



Cố Thanh Bùi ký giấy tờ, an ủi Trương Hà vài câu, cũng dặn dò liên hệ qua hòm thư những công việc tiếp sau, xong xuôi mới tiễn cô đi.



Trương Hà đi rồi, Cố Thanh Bùi tắm rửa một lượt, xách hành lý, dự định gọi xe ra sân bay.



Hắn theo thói quen đi xuyên qua đi bãi đỗ xe ngầm, đi ra đường chính, như vậy dễ lái hơn so với đi từ cổng chính.



Tựa như rất nhiều buổi sớm đi làm trong dĩ vãng, hắn ở bãi đỗ xe nhìn thấy Nguyên Dương.



Nguyên Dương cũng giống như trước kia, dựa lưng vào cửa xe, có đôi khi châm một điếu thuốc, có đôi khi chính là đứng ngẩn người. Thời tiết dù lạnh mấy, y cũng sẽ không ngồi trong xe, Cố Thanh Bùi vừa xuống lầu, liền có thể nhìn thấy được ngay.



Cảm giác tựa như sợ bản thân sẽ bỏ qua hắn, tràn ngập cả tầm mắt y.



Nguyên Dương xoay đầu, lẳng lặng nhìn Cố Thanh Bùi, trong mắt toát ra sự chật vật không thể che dấu, "Ông muốn đi đâu?"



Cố Thanh Bùi nói: "Đảo Saipan."



Tâm Nguyên Dương run lên, cay đắng nói: "Chúng ta hẳn phải đi cùng nhau."



"Không có gì là phải hay không cả." Cố Thanh Bùi xiết chặt áo khoác, muốn đi qua người y.



Nguyên Dương kéo cánh tay hắn lại, "Tôi đi cùng ông. Tôi hiện tại đi đâu cũng được, mang theo ông bỏ trốn cũng được, ông đi đâu, tôi liền đi theo đó."



"Tôi muốn một mình yên tĩnh, không muốn nhìn thấy cậu, cũng không muốn gặp bất cứ người quen nào." Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nhìn y.



Nguyên Dương cắn chặt răng, "Đó vốn là kỳ nghỉ của hai ta."



"Hiện tại không phải nữa rồi." Cố Thanh Bùi hất tay y, đi nhanh ra ngoài.



Nguyên Dương xiết chặt lòng bàn tay trống không của mình, y xiết càng chặt, tâm lại càng đau.