Châm Phong Đối Quyết
Chương 97 :
Ngày đăng: 15:34 30/04/20
Cố Thanh Bùi nhíu mày thật sâu,"Trươc tiên cậu có thể buông tôi ra được không."
Nguyên Dương nhe răng, lộ ra một nụ cười khiến người khiếp hãi, "Ông hiện tại hy vọng tôi buông ra ư? Ông là chỉ mong sao tôi biến khỏi gian phòng này, không cạnh tranh đấu giá cùng anh Vương của ông phải không?"
"Cậu muốn khối đất đó, thì có thể hiệp thương cùng Vương Tấn, khi đó cậu hoặc anh ta sẽ có phí bồi thường rút lui. Chẳng lẽ cậu thật sự muốn ngu ngốc đến mức nâng giá bừa bãi tại phiên đấu giá sao?"
"Sao hở, tiếc tiền thay cho anh Vương của ông hở?" Ngón tay Nguyên Dương đảo qua mặt Cố Thanh Bùi, thấp giọng nói: "Tiền của hắn có thể cho ông không? Ông đau lòng thay hắn cái gì chứ?"
Cố Thanh Bùi một phen đẩy y ra, đẩy không nổi, hắn lạnh nhạt nói: "Tôi chỉ là không thể nhìn hai người hành động theo cảm tình."
"Cho nên ông liền quên mình vì anh Vương của ông phải không." trong mắt Nguyên Dương bập bùng ngọn lửa phẫn nộ, ý cười nơi khóe miệng làm cho da đầu Cố Thanh Bùi tê dại.
Nguyên Dương lôi vạt áo sơ mi của Cố Thanh Bùi ra khỏi quần, bàn tay lớn luồn vào trong, vuốt ve phía sau lưng Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi trầm giọng nói: "Nguyên Dương, cậu mẹ nó làm quái gì vậy?"
"Ông gọi tôi vào để làm gì? Không phải là muốn tôi rút khỏi đấu giá sao? Tôi sao có thể cô phụ ý tốt của ông chứ." Nguyên Dương cúi đầu, một ngụm cắn lên cổ Cố Thanh Bùi, bàn tay luồn vào trong áo kia cũng càng thêm suồng sã.
Cố Thanh Bùi hung hăng tóm lấy tóc y, cứng rắn lôi đầu y ra. Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nói: "Tôi là muốn nói chuyện với cậu."
"Nói chuyện với tôi ư?" Nguyên Dương trào phúng cười cười, "Ông hiện tại có tư cách gì để nói chuyện với tôi? Vẫn tưởng bản thân là ông chủ lớn gì à? Loại như ông quơ bừa trong thành Bắc Kinh liền được cả nắm, muốn nịnh bợ tôi còn không đáng, còn muốn nói chuyện với tôi ư, tôi đã đáp ứng ông sao?"
Cố Thanh Bùi uất hận nói: "Vậy cút đi."
Nguyên Dương đã muốn bị hắn cùng Vương Tấn kích thích đến tương đối phát khùng, lúc này ánh mắt có chút đỏ bừng, "Ông muốn dốc sức thay cho anh Vương của ông, tôi sẽ cho ông cơ hội. Hiện tại ngủ với tôi một giấc, đợi đến khi tôi làm xong, phiên đấu giá cũng đã gần kết thúc." Nguyên Dương xoa nắn mông Cố Thanh Bùi, ám muội nói: "Thời gian của tôi dài đến đâu, ông hẳn vẫn chưa quên chứ."
Cố Thanh Bùi tức giận đến tưởng chừng như mắt tóe sao, hắn hung hăng đá vào đùi Nguyên Dương một cước, thừa dịp Nguyên Dương bị đau, dùng sức đẩy y ra, xoay người đi về phía cửa.
"Nghe kỹ đây......" Nguyên Dương bật ra tiếng cười âm lãnh, y nắm lấy cằm Cố Thanh Bùi, "Muốn biết tôi muốn làm gì, thì tôi sẽ nói rõ cho ông. Hai năm trước thời điểm ông chưa từ mà biệt, tôi liền một mực chờ đến ngày này. Ông cảm thấy Vương Tấn lợi hại, tôi muốn cho ông thấy hắn so với tôi còn kém xa, ông chê tôi không hiểu chuyện, ghét bỏ tôi không bản lĩnh, không hừ một tiếng đã liền bỏ đi. Cố Thanh Bùi, tôi nhất định sẽ làm cho ông hối hận."
Cố Thanh Bùi há hốc miệng, cảm giác thân thể nặng nề đến không tưởng tượng nổi. Hắn thấp giọng nói: "Cậu cho rằng lúc đó tôi bỏ đi, là vì chê cậu......" Hắn nói không tiếp nữa, hắn rành rành thấy được sự oán hận không che giấu nổi trong mắt Nguyên Dương.
Nguyên Dương cười lạnh nói: "Không phải sao? Chúng ta rõ ràng có thể bắt đầu lại một lần nữa, rõ ràng dựa vào bản thân cũng có thể sống tốt được, kết quả ông cuối cùng lựa chọn chính là Vương Tấn, ông thậm chí còn giúp đỡ hắn đến đàm phán với tôi. Cố Thanh Bùi, ông có biết thời điểm ông đi, tôi ở nơi nào, tôi suy nghĩ cái gì, tôi sẽ thế nào hay không?" Nguyên Dương càng nói càng hận, trên mặt hiện lên một tia dữ tợn, "Ông căn bản không buồn nghĩ đến. Thứ ông nghĩ đến chỉ là sự nghiệp của ông, địa vị của ông, còn tôi ra sao, căn bản không nằm trong vòng lo lắng của ông."
Cố Thanh Bùi lộ ra một nụ cười tái nhợt, hắn cố nén đau lòng, duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài, "Những lời này tôi cũng muốn tặng lại cho cậu, tôi thế nào, căn bản cũng không nằm trong vòng lo lắng của cậu. Nguyên Dương, hai năm qua, suy nghĩ lấy mình là trung tâm của cậu ngược lại một chút cũng không thay đổi, được rồi, chúng ta cũng đừng chỉ trích nhau nữa, một chút ý nghĩa cũng đều không có. Ai đúng ai sai, tranh cãi ra để làm cái gì? Giữa chúng ta, đã sớm kết thúc. Điều tôi hiện tại muốn hỏi cậu là, cậu muốn thế nào, cậu hiện tại, hy vọng tôi thế nào đây?"
Nguyên Dương nhìn gương mặt khiến y vừa yêu vừa hận này, tâm tình vĩnh viễn vô pháp bình tĩnh. Y chẳng có một ngày có thể quên được Cố Thanh Bùi, tất cả tưởng niệm, toàn bộ đều dung nhập thành oán hận, đến mức hiện tại nhìn thấy Cố Thanh Bùi, chỉ thầm muốn hung hăng nhục nhã hắn, tra tấn hắn, làm cho hắn không dám lại trốn khỏi bên mình.
Y lộ ra nụ cười khát máu, "Tôi muốn thượng ông, bởi vì ông quá mức gợi tình."
"Giả như tôi không đồng ý thì sao."
Nguyên Dương vỗ vỗ mặt hắn, "Không sao, tôi có chính là kiên nhẫn, chính là thời gian, ông đã dám trở về, thì cũng nên có gan, đối mặt chân chính với tôi." Nguyên Dương nhịn không được cắn cắn môi dưới của Cố Thanh Bùi, lẩm bẩm nói: "Nguyên Dương tôi năm đó thực có lỗi với ông, tôi thật tâm thật dạ muốn bồi thường cho ông, đổi lại chính là sự ra đi của ông. Năm đó dám coi tôi như con chó quẳng lại đấy, ông nên chuẩn bị tốt tâm lý để trả giá đi."
Sắc mặt Cố Thanh Bùi xanh mét, hắn không trốn tránh, mặc cho Nguyên Dương ác ý hôn hắn.
Hắn chẳng ngờ rằng trong lòng Nguyên Dương lại nghĩ như vậy, hai năm nay vẫn mang theo oán hận với hắn, hiện tại tính toán báo thù ư?
Quả thực nực cười, đến tột cùng là ai nên oán hận ai đây?
Hắn đã muốn bước đi, Nguyên Dương lại chẳng chịu buông tha hắn, bản thân bị Nguyên Dương hại đến quăng sạch mũ giáp bỏ chạy chối chết, thì phải tìm ai để nói lý lẽ đây?
Hắn cúi đầu, chỉ cảm thấy mỏi mệt dị thường.