Châm Phong Đối Quyết
Chương 98 :
Ngày đăng: 15:34 30/04/20
Nguyên Dương tựa hồ cảm thấy chơi đùa đã đủ, mới buông kìm hãm trên tay Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi một chút cũng không lưu lại mở cửa bước đi.
Thật vất vả thoát khỏi Nguyên Dương, ra khỏi phòng họp liền thấy, trà nước sớm đã kết thúc, phiên đấu giá lại một lần nữa bắt đầu, hắn mơ hồ có thể nghe được thanh âm trả giá. Hắn đứng ngoài cửa do dự vài giây, quyết định không đi vào.
Nguyên Dương đứng phía sau hắn, nói lời mát mẻ,"Không vào xem anh Vương của ông thu hoạch như thế nào sao?"
Cố Thanh Bùi cầm lấy cốc cafe hắn vừa rồi không uống hết, nhân viên phục vụ chưa kịp đến thu dọn, nhấp một ngụm, thuận tiện bưng cafe ngồi xuống sofa bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Không cần xem, anh ta sẽ không để bản thân bị lỗ vốn đâu."
"Ông đối với hắn ta thật sự rất có lòng tin." Nguyên Dương hận điểm ấy đến muốn bóp chết Vương Tấn.
Cố Thanh Bùi liếc chéo y một cái, "Cậu không vào à?"
Nguyên Dương lại không tính toán đi vào, mà ngồi xuống đối diện hắn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ mặt bàn, "Nể phần hương vị của ông vẫn khiến tôi vừa lòng, tôi không cùng hắn tranh khối đất kia nữa, tránh phụ lòng ông khổ tâm một phen."
Cố Thanh Bùi nâng cổ tay nhìn nhìn thời gian, phiên đấu giá dự tính còn có nửa giờ sẽ kết thúc, hắn không muốn ở nơi này trơ mắt ếch cùng Nguyên Dương, đối với sự chế nhạo không rời môi kia của Nguyên Dương, cũng nhắm mắt làm ngơ.
Hắn đứng dậy, "Thời gian của tôi quý giá, không phải dùng để tranh luận với cậu, cậu thích ở lại hay không, tôi cũng xin đi trước."
Nguyên Dương cười thấp nói: "Sướng xong rồi thì nhấc mông bỏ đi, ông cùng với trước kia thật sự là không có thay đổi gì."
Cố Thanh Bùi theo bản năng xiết vạt áo trước trống vắng của mình, nghĩ đến cái ca vát kia vẫn còn nhét trong túi quần Nguyên Dương, da đầu liền có chút tê dại. Hắn chẳng hề quay đầu xuống lầu.
Sau khi ngồi lên xe, hắn gửi cho Vương Tấn một tin nhắn, báo với Vương Tấn bản thân có việc đi trước, sau đó liền tắt di động, chỉ lưu lại một chiếc di động nhỏ khác dùng trong công việc.
Hắn biết Vương Tấn sau khi phiên đấu giá khi kết thúc khẳng định sẽ hỏi hắn cùng Nguyên Dương đến tột cùng đã nói chuyện gì, hắn căn bản lười trả lời.
Hắn ở trong thành phố tâm phiền ý loạn lái một vòng lớn mới về nhà, điện thoại liên hệ cùng trợ lý về tiến triển mới nhất, sau đó làm việc tại nhà.
Chuyện thế chấp cho vay tại mấy ngày kế tiếp liên tục nhận được tin tức xấu, năng lực kháng cự áp lực của Cố Thanh Bùi lúc này hiển lộ không thể nghi ngờ. Thời điểm hắn một ngày nhận được bao nhiêu tin tức bất lợi, vẫn nuốt trôi cơm ngủ được giấc như cũ, chẳng qua thời điểm hắn thanh tỉnh, sẽ bận rộn tăng ca thêm giờ.
Hôm nay, gần đến lúc tan tầm, Cố Thanh Bùi lại triệu tập một cuộc họp nhỏ, tập trung thương thảo vấn đề điều động tài chính kế tiếp.
"Dự án bên Vị Thủy kia lập tức muốn ký hợp đồng, một khi ký hợp đồng, tài chính trong vòng ba ngày phải có kịp, nhưng bỏ khoản tiền này ra, công ty cơ bản liền trống rỗng. Cố tổng, trước mắt nên làm gì đây?"
Tửu lượng trước kia của Cố Thanh Bùi rất tốt, tửu lượng của hắn, là luyện thành trong hai năm là chủ nhiệm văn phòng tại xí nghiệp quốc doanh. Thời điểm đó suốt ngày tiệc lớn tiệc nhỏ không ngừng, hắn vì phát triển sự nghiệp, nói là uống say khướt từ trên bàn lăn xuống đất cũng không ngoa.
Nhưng từ sau khi thăng chức thành quản lý cao cấp, số lần hắn" Phải uống rượu" giảm xuống rõ rệt. Đặc biệt là hai năm ở Singapore, nơi đó không thịnh hành mời rượu, hắn cơ hồ không uống qua mấy lần, lần này về nước, gặp phải tình thế như vậy, nhất thời thực sự có chút chống đỡ không được.
Một bữa cơm ăn gần hết ba tiếng, hắn cùng đám hán tử Tây bắc chém gió trời nam biển bắc, mấy chén rượu xuống bụng, từng người đều xưng huynh gọi đệ. Cố Thanh Bùi một mực nỗ lực bảo trì thanh tỉnh đầu óc, muốn để vị thính trưởng kia hiểu sơ qua quan hệ giữa hắn cùng phó hành trưởng ngân hàng X. Vị thính trưởng kia sau khi uống ngất ngư, đáp ứng cũng rất tốt, còn kế tiếp như thế nào, còn phải tiếp tục thúc đẩy.
Khi tất cả mọi người uống được tương đối, lúc này mới giải tán.
Cố Thanh Bùi cơ hồ ngồi liệt trên ghế, nửa ngày không đứng dậy, đầu óc hắn choáng váng tìm không nổi phương hướng. Nói là say, song vẫn còn ý thức, nhưng cơ hồ đã muốn không còn khả năng tự suy xét.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn cảm thấy bản thân sắp thiếp đi, đột nhiên có một cánh tay hữu lực đỡ lấy hắn, dìu hắn đi xuống lầu.
Hắn mơ hồ cảm thấy hẳn là lái xe công ty hắn, chẳng qua hắn nhớ rõ lái xe kia là một chàng trai cao xấp xỉ hắn, so với hắn còn gầy hơn một chút. Thời điểm được nâng đỡ này cảm giác bả vai người này lại cao đến thế, hơn nữa còn rất rộng, khí lực rất lớn, không thể tưởng được chàng trai gầy nhẳng kia lại có sức lực như vậy a.
Cố Thanh Bùi mở ánh mắt hỗn độn, phát hiện bản thân chỉ có thể nhìn ra một bóng dáng, mà hắn thì như một bãi bùn dựa lên thân người nọ. Mí mắt trực trĩu xuống, hắn thật sự chống đỡ không nổi, dần dần mất đi ý thức.
Suốt một đêm kia Cố Thanh Bùi cách quãng tỉnh lại rất nhiều lần.
Lần đầu tiên là hắn cảm thấy bản thân nằm trên chiếc giường mềm mại, đặc biệt thoải mái, đặc biệt ấm áp. Kế đó, hắn liền cảm giác có thứ gì đó ướt át lau mặt, lau cổ, lau ngực hắn. Lúc sau, hắn cảm giác tất cả quần áo trói buộc hắn không còn nữa, hắn cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy thả lỏng như vậy.
Rượu uống hôm nay đều là thứ tốt, uống nhiều cũng không đau đầu, chỉ là bị say. Cảm giác được ôn nhu đối đãi giống như nằm trên đệm bông, lại càng thêm thoải mái, càng thêm thả lỏng.
Hắn lại mở mắt một lần nữa, thấy được một vật rất quen thuộc, đó là một chiếc đèn chùm. Chiếc đèn đó, khiến hắn nhìn thật lâu, hắn liều mạng tìm kiến trong kí ức kiểu dáng chiếc đèn này, hắn biết chiếc đèn này thuộc về hắn, thuộc về một gian phòng nào đó của hắn.
Tiếp đó, hắn nhớ ra, đây là chiếc đèn trong phòng ngủ của căn nhà hắn đã từng cùng Nguyên Dương chung sống, không sai, là chiếc đèn hắn vẫn luôn yêu thích của căn phòng ngủ đó, hắn đã dùng hơn sáu mươi vạn mang về từ Hongkong. Rất nhiều lần, tại thời điểm Nguyên Dương đè ép hắn, ở trên thân hắn dùng sức rong ruổi, hắn trong khe hở bị khoái cảm xâm nhập, ngẫu nhiên mở to mắt, nhìn đến chiếc đèn chùm trên đỉnh đầu này. Chiếc đèn đó, xuyên suốt trong tất cả những kí ức hoặc điên cuồng hoặc ấm áp của hắn cùng Nguyên Dương.
Hắn thế nhưng chút nữa đã quên mất.
Thiếu chút nữa đã......
Cố Thanh Bùi thấy bản thân vươn tay đi bắt lấy chiếc đèn kia, thực tế hắn cũng chẳng hay mình có vươn tay hay không, khoang mũi hắn tràn ngập vị cay xè, thì thào nói: "Quên mất...... Thiếu chút nữa đã quên......"
Thiếu chút nữa đã quên mất, hắn cùng Nguyên Dương đã từng có bao nhiêu hồi ức làm cho hắn mê say.