Chàng Rể Ma Giới
Chương 1005 : Cha con và chân tướng
Ngày đăng: 23:21 20/04/20
Python không phải không muốn diệt trừ Trần Duệ, nhưng mà lợi ích trước mắt, nàng cần phải dựa vào Trần Duệ để tiến vào Quang Minh thánh sơn cảm ngộ sáng tạo bồn nguyên, dù sao đây cũng là mục đích cuối cùng của nàng trong nhiều năm ẩn núp trên thế giới mặt đất.
Trần Duệ đối với Python sát tâm quá lớn, bởi vì Python đã đe doạ đến ngươi thân và bạn bè của hắn, hắn hợp tác với Python không phải là vì lợi ích mà là tình thế bắt ép, cho dung là quuang chi hoàng lội hay Chén Thánh cũng không thể chính thức không chế Python, chỉ là tang them lợi thế của hắn, khiến cho hắn hiện tại có thực lực không bị hạ phong, xem như là kết quả tốt nhất.
Về phần tháp Huy Hoàng, là một thu hoạch ngoài ý muốn, cũng như là một phần hợp tác cửa hai bên.
Python muốn tiếp tục sống trên lục tinh ấn ký, nhưng bị Trần Duệ khéo chối từ, chỉ nói chừng nào đi Quang Minh Thánh Sơn mới cho ở hờ, Trần Duệ chuyển chủ đề tới bình đẳng khế ước, cũng bị Python nhẹ nhành chuyển đi. Sauk hi tự mình trải nghiệm Trần Duệ huỷ bỏ bán thần cấp khế ước, cùng với lực lượng Thần Quốc kì dị, ít nhất tại phương diện tâm kế, Python đã không còn tính tình cao cao tạo thượng, mà là mng Trần Duệ đối đãi ngang hàng.
Có vế xe đổ ở Thánh Sơn, cho dù là Trần Duệ hay Python, đều cảnh giác đối phương them vài phần, trên thực tế, song phương vẫn còn ngấm ngầm dấu đi những con át chủ bài, cuối cùng thì ai mới là hoàng tước tại hậu thì không ai nắm chắc.
Cứ như thế, Python lưu lại lĩnh chủ phủ, Trần Duệ sau khi nói rõ lai lịch của Python cho Lola và Isabella, Lola thật sự kinh hãi, không thể tin là mình được đại nhân vật đến thăm, dùng phương diện ma pháp để giải thích về vị khách nhân kia chính là một bán thần cường đại trong cái ngân tráp ở Ám Nguyệt.
Nhưng mà địch nhân đáng sợ đã lộ mặt, đã thế còn là một minh hữu tạm thời vì lợi ích, bất kể thế nào cho đến khi đi Quang Minh Thánh Sơn, Python không có nguy hiểm gì.
Choạng vạng tối.
Tại hoàng cung Long Hoàng đế quốc.
Rex đại đế đang trầm tư trên vương toạ, sự kiện Arthur mất tích gần đây, khiến cho quan hệ với Lam Diệu đế quốc trở nên phức tạp, phải chăm chú chải vuốt, để đạt lợi ích lớn nhất.
Trên thực tế, do có cảm ứng huyết mạch của phụ thân, hắn hơn ai hết rõ nhất, Arthur vẫn chưa chết, chỉ là đang mất tích.
Lúc này đội trưởng Cấm Vệ quân Huerse tiến vào báo cáo:
- Thưa bệ hạ, Mayfair công chúa có điều muốn báo cáo.
Rex đại đế suy nghĩ một chút:
- Đề cho nàng vào đi.
- Dạ.
Không lâu sau Mayfair công chúa đã ở trước mặt Rex đại đế.
- Chẳng qua, Bisi biểu hiện năng lực cùng khả năn quyết đoán hay cái dã tâm gì đó đã vượt qua mong muốn cửa bệ hạ, đồng thời cũng khó kiềm chế hơn. Nếu qur thật nàng thừa kế Lam Diệu đếq uốc, như vậy các toà thành luỹ càng chở nên khó công phá hơn. Dùng từ lạ lẫm để hình dung, chính là dùng câu lạ lẫm để hình dung. Cho nên sau khi ta trở về bệ hạ liền đặt nặng vấn đề thông gia với Lam Diệu đế quốc, khiến cho cục diện chính trị của Lam Diệu đế quốc cứ thế thay đổi toàn diện. Mặc dù quan hệ thông gia thất bại, nhưng bệ hạ có thể khống chế tốt một số đồ vật…. Đáng tiếc người tính khong bằng trời tính, hiện tại Bisi dựa vào khí thế nổi dậy, nếu bệ hạ sử dụng chiêu cũ, chỉ sợ rất khó.
- Nói tiếp đi.
Ánh mắt cửa Rex hơi loé sang, ngón tay vẫn gõ nhịp như cũ.
Trần Duệ cảm khái nói:
- Con người thì không có chừng mực, nhất là khi khống chế được quyền lực, tâm tư bệ hạ rất lớn, Long Hoàng đế quốc dù là một trong hại đại thần thánh đế quốc, nhưng không thể nào thoả mãn bệ hạ… Đó chỉ là phán đoán của ta, có gì đắc tôi, mong bệ hạ thứ lỗi,
- Ta thấy ngươi chẳng có quan tâm cái gì gọi là đắc tội hay thứ lỗi cả.
Rex cười lạnh nói:
- Suy đoán của ngươi không hơn?
- Bệ hạ, ánh mắt cửa người cho ta biết, người đang rất mâu thuẫn. Đầu tiên là một phụ thân, người hi vọng con gái của mình càng vĩ đại càng tốt, càng hi vọng có thể vượt qua cả mình.
Trần Duệ không thèm để ý ánh mắt sắc bén của Rex, nhưng là một đế vương…. Không hy vọng nữ tử đó có khả năng trác tuyệt, uy hiếp đến địa vị của mình. Ta nói có đúng không, Phụ hoàng?
Rex híp con mắt:
- Đã lâu rồi con mới gọi ta một tiếng phụ hoàng, nếu không mang giọng trào phúng, thì ta thật sự sẽ cảm thấy vui vẻ hơn
- Bệ hạ thật sự quan tâm đến xưng hô sao? Bệ hạ từ trước đến nay quan tâm đến tang cường lực đế vương, chỉ cần quan sát cách thống trị Long Hoàng đế quốc là có thể nhìn ra. Chỉ có điều này cũng có hai mặt, chính là vì khống chế dục vọng cửa người, cho nên người hy vọng thần tử hoặc nhi tử đều ở trong tầm kiểm soát của bản thân, nếu vượt qua mức này, ngươi sẽ nghĩ cách chỉnh nói trắng ra là uy hiếp. Làm hoàng tử, ta dẫ có đầy đủ sự vĩ đại, vượt xa cả dư đoán của phụ hoàng, thậm chí cượt qua mấu chốt tâm lý hạn định. Nếu quả thật là cưới Bisi, sẽ được một lực cường trợ lớn, nhưng một khi that ra khỏi sự thống chế, chỉ sợ cuộc sống hang ngày của Phụ hoàng càng them khó khan. Người hi vọng ta vĩ đại nhưng đừng có quá vĩ đại, hy vọng thông qua mối quan hệ thông gia bóp chết khả năng tạo thành uy hiếp với Long Hoàng đế quốc với Bisi, lại lo lắng ta cùng Bisi liên thủ dao động đế vị cửa ngươi, làm một quân chủ, mâu thuẫn như thế không có gì là sai, nhưng bệ hạ không biết mệt mỏi sao? Nếu quả thực mọi chuyện đều theo sự hạn chế cửa ngươi, ngươi cho rằng sẽ có có người gọi là Dàn giáo hoá, một kẻ không có năng lực kế thừa quốc gia?
- Ngươi suy đoán được như thế này, quả thực hơn xa sự tưởng tượng của ta.
Rex hít một hơi sâu:
- Nếu như ngươi có thể kế thừa ngôi vị cửa ta, nhất định sẽ trở thành một trác tuyệt đế vương, vượt xa cả ta. Nhưng điều kiện kiên quyết là ngươi phải chờ đợi được đến cái ngày đó. Hoàng tử vĩ đại có rất nhiều, nhưng đế vương thì chỉ có một.Ngươi mạnh hơn Billo hay Garfield rất nhiều, cũng thông minh hơn.. ta cho rằng ngươi không phải không có tính nhẫn nại, ta càng thử, càng nhìn không thấy ngươi, Ta nghĩ mãi nhưng không rõ. Vì sao ngươi lại nói thẳng ra? Vì sao ngươi không thể học Luke tính ẩn nhẫn?
- Cái gì cần hiểu, rồi sẽ hiểu.
Trần Duệ nhún vai, nói cho Rex một câu ngạn ngữ, lộ vẻ không có gì:
- Như vậy theo lời bệ hạ, vậy chuyện phục kích ở núi Hắc Nham
Lời nói ra sắc mặt Rex biến hoá, tay cũng không còn gõ nhịp nữa.